“Ta, Triệu Lăng Tà ở trước mặt các vị Chí Tôn, hướng ngươi khiêu chiến!”
Toàn trường tĩnh lặng hồi lâu, sau đó đồng loạt giật mình, hoài nghi mình đang nghe lầm trước âm thanh vừa mới vang lên.
Nhưng cảnh tượng ánh mắt của Triệu Lăng Tà khóa chặt lấy Lạc Nam lại chứng minh tất cả những gì đang diễn ra là sự thật.
“Hoang đường!”
Đây là hai từ mà tất cả người ở đây đều muốn thốt lên vào giờ phút này.
Triệu Lăng Tà là ai chắc hẳn không cần phải giới thiệu nhiều lời nữa, đây chính là nhân vật thiên kiêu hàng đầu Kiếm Châu, ngay cả một vị Hộ Pháp của Nam Thiên Môn là Tần Lộng Ngọc cũng không phải đối thủ.
Trong khi đó ở chiều hướng ngược lại, Lạc Nam chỉ mới là nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp, từ trước đến nay lặng lẽ vô danh, không người hay biết.
Cái tên Lạc Nam được phần lớn người đông đảo biết tới là khi Kiếm Tây Thành tuyên bố cắt đứt quan hệ với hắn, sau đó Nam Thiên Môn lại muốn tuyển hắn cho vị trí Hộ Pháp.
Nhưng dù là như vậy, số lần Lạc Nam ra tay ở Kiếm Châu thật sự quá ít, số người từng chứng kiến hắn đích thân xuất thủ cũng chẳng được bao nhiêu.
Quan trọng nhất, Lạc Nam tu vi quá thấp.
Đối với các Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Đế hay thậm chí là Chí Tôn đang có mặt ở hiện trường, dù tu vi Lạc Nam có là Thánh Tướng hay Đại Thánh cũng chẳng khác nhau chút nào.
Bởi vì bất kể là Thánh Tướng hay Đại Thánh cũng chỉ là con kiến, thứ khiến người ta quan tâm là hai vị mỹ nhân Thánh Đế Viên Mãn ở bên cạnh hắn hơn.
Ấy vậy mà sau tất cả những điều đó, thiên kiêu hàng đầu Kiếm Châu, Kiếm Tử của Kiếm Trũng, tay cầm Chí Bảo hướng về Lạc Nam buông lời khiêu chiến.
Hành vi như vậy rơi vào trong mắt đại đa số người ở đây thật sự có thể nói là hoang đường.
Bởi vì một Thánh Hoàng hướng về một Thánh Tướng khiêu chiến, dù có chiến thắng một cách áp đảo thì cũng quá đỗi tầm thường, chẳng có gì lấy làm thành tựu cả.
Nhân vật như Triệu Lăng Tà ắt hẳn không phải người vô não, vì sao lại khiêu chiến như vậy?
“Haha, xem ra Triệu Lăng Tà vẫn còn tức giận việc Lạc Nam giải cứu Tần Lộng Ngọc thoát khỏi tay hắn.
” Đường Diệm nở nụ cười tà.
Không ít người gật đầu tán thành lời nói này của Đường Diệm, trước đó Tinh Hồn Thị Tâm Kính có chiếu lại cảnh tượng Lạc Nam giải cứu Tần Lộng Ngọc, sau đó không biết bằng thủ đoạn gì mở ra không gian trốn đi, ắt hẳn là một loại Phù Chú cao cấp nào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Nam không dám đụng độ chính diện với Triệu Lăng Tà, ngược lại phải mang theo Tần Lộng Ngọc bỏ trốn, chứng tỏ hắn không dám đấu với Triệu Lăng Tà, khiêu chiến một kẻ như vậy có gì vinh quang?
“Haha…”
Trong lúc toàn trường vẫn chưa đoán được dụng ý của Triệu Lăng Tà, Lạc Nam lại nở một nụ cười nhạt:
“Thời gian của ta rất bận rộn, chẳng lẽ a miêu hay a cẩu đến khiêu chiến ta đều phải đáp ứng hay sao?”
Hắn đưa mắt nhìn sang Tử Toàn Cơ tam nữ gật đầu nói: “Chúng ta đi!”
Toàn trường hít sâu một hơi, âm thầm mắng chửi Lạc Nam một tiếng cuồng vọng.
Dám so sánh Triệu Lăng Tà với a miêu a cẩu, tiểu tử này cũng thật là gan to bằng trời.
Đám thiên tài hàng đầu như Đường Diệm, Khai Lâm, Hồn Tinh Thiếu Chủ hai mắt lấp lóe, cảm thấy hứng thú không ít.
“Không chấp nhận lời khiêu chiến cũng không sao, chỉ là Nam Thiên Môn biểu hiện thật sự khiến bổn Kiếm Tử cảm thấy thất vọng.
” Triệu Lăng Tà nhún nhún vai, cất tiếng cười tà:
“Đầu tiên là Hộ Pháp Tần Lộng Ngọc thảm bại dưới tay ta phải chật vật đào tẩu, sau đó nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp tiếp theo lại không dám ứng chiến.
”
“Mà theo ta được biết, tên nhân tuyển này được chính tay Nam Thiên Chí Tôn mang về…”
“Nếu Hộ Pháp của Nam Thiên Môn đều là mặt hàng như vậy, xem ra thế lực này ngày càng xuống dốc, thật sự đáng buồn…”
“Ngươi câm miệng!” Tần Lộng Ngọc nghiêm nghị quát lớn, Tàn Phong Kiếm trong tay rút ra, chỉ thẳng mặt Triệu Lăng Tà:
“Ta cùng ngươi chiến, lấy tư cách Thánh Hoàng khiêu chiến Thánh Tướng có ý nghĩa gì?”
“Nàng đã là bại tướng, tiếp tục chiến cũng không có ý nghĩa.
” Triệu Lăng Tà ánh mắt lấp lóe:
“Trừ khi chúng ta đánh cược, nếu như nàng lại bại, chấp nhận làm nữ nhân của ta!”
“Vô sĩ!” Tần Lộng Ngọc ánh mắt lạnh lẽo.
“Không chấp nhận thì thôi, ta chẳng có thời gian chiến đấu với bại tướng.
” Triệu Lăng Tà cười gằn:
“Còn nữa, ta khiêu chiến Lạc Nam với tư cách Kiếm Tử của Kiếm Trũng khiêu chiến nhân tuyển Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, địa vị gần như ngang hàng, sao lại phân biệt tu vi cao thấp?”
“Đều là hậu bối cùng thế hệ, có địa vị tương đồng, việc tu vi hắn thấp là do bản thân hắn vô dụng, sao lại lấy đó làm cái cớ để từ chối trận chiến?”
Đám người nghe lời này của Triệu Lăng Tà mặc dù có phần khua môi múa mép nhưng lại không phải hoàn toàn không có lý lẽ.
Tu vi người ta cao hơn ngươi là do người ta đã cố gắng hơn, trả giá nhiều hơn, làm sao viện cớ mình là kẻ yếu mà biện hộ?
Chưa kể Lạc Nam và Triệu Lăng Tà đích thật đều là nam tử trẻ tuổi, tuy Triệu Lăng Tà tuổi tác lớn hơn nhiều, nhưng đối với tuổi tác cả đời tu sĩ vẫn còn được xem là hậu bối.
“KENG!”
Bất chợt có tiếng rút kiếm ngân vang, một tên nam tử chậm rãi bước đến chắn trước mặt Lạc Nam, hừ lạnh nói:
“Uy nghiêm của Nam Thiên Môn không thể nhục, Triệu Lăng Tà…để Vũ Luân ta ứng chiến với ngươi.
”
Triệu Lăng Tà híp mắt: “Vô danh tiểu tốt, ngươi lại là kẻ nào?”
“Tại hạ cũng là nhân tuyển của Hộ Pháp Nam Thiên Môn, thiếu thành chủ Kiếm Vũ Thành – Vũ Luân.
” Nam tử ngạo nghễ nói.
Không ít người gật gù, bọn hắn nhận ra thân phận của nam tử này.
Kiếm Vũ Thành là một trong các Thánh Đế Thế Lực phụ thuộc dưới trướng của Nam Thiên Môn, thiếu thành chủ Vũ Luân quả thật cũng là nhân tuyển cạnh tranh ngôi vị Hộ Pháp.
Vũ Luân đã suy nghĩ rất kỹ càng, hắn và Lạc Nam đều cạnh tranh ngôi vị Hộ Pháp, nếu Lạc Nam không dám ứng chiến vậy thì cứ để hắn ra tay.
Mặc dù hiểu rằng tám phần mười khả năng mình có thể không phải là đối thủ của Triệu Lăng Tà, nhưng chỉ cần không bị đối phương giết chết, dù là trọng thương cũng so với không dám ứng chiến tốt hơn nhiều.
Chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền về Nam Thiên Môn, tin chắc cao tầng Nam Thiên Môn sẽ tán thưởng hắn, còn kẻ không dám ứng chiến như Lạc Nam sẽ trở thành trò cười.
Nào ngờ Triệu Lăng Tà hoàn toàn chẳng có hứng thú với hắn, chỉ hờ hững nhún nhún vai:
“Ta cũng chẳng có thời gian đối với a miêu a cẩu như ngươi, nếu ngươi quỳ xuống xin được đối chiến, ta sẽ cân nhắc.
”
“Hì hì, Lăng Tà ngày thường ôn hòa nhã nhặn, không nghĩ cũng có một mặt khí phách như vậy.
” Biểu hiện của Triệu Lăng Tà khiến một đám thiếu nữ thiên tài si mê không thôi, ánh mắt chế nhạo xem lấy Vũ Luân quát lớn:
“Cũng không soi gương bản thân mình là ai, một tên đến từ thành trì nhỏ cũng dám hướng Chí Tôn vuốt râu hùm?”
“Đáng giận!” Vũ Luân hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Thật sự khinh người quá đáng!”
Cơn giận dâng trào, Vũ Luân bạo phát tu vi Thánh Hoàng, 50 tầng Kiếm Vực ngưng tụ thành Kiếm Thế, bàn tay phất ra:
“Kiếm Vũ – Lưu Tinh Vũ!”
VÈO VÈO VÈO VÈO…
Thanh kiếm trong tay hắn ngân vang, Hỏa Lực của Thánh Hoàng thiêu đốt cuồn cuộn hòa vào lưỡi kiếm, hư ảnh một ngôi sao rực lửa xẹt ngang bầu trời, cũng là lúc một kiếm mang tên Lưu Tinh Vũ hướng đỉnh đầu Triệu Lăng Tà giáng xuống.
Thế công của Vũ Luân rất cường đại, đã triển khai kiếm thức mạnh nhất của Kiếm Vũ Thành là Lưu Tinh Vũ, kết hợp Hỏa Thánh Hoàng Lực chém ra, như lưu tinh ẩn chứa kiếm khí sắc bén, nguy hiểm hàng lâm.
Đáng tiếc trước thế công của Vũ Luân, Triệu Lăng Tà ngay cả động cũng không thèm động.
KENG!
Chỉ là từ cơ thể hắn, một tiếng kiếm minh xuyên thủng vân tiêu, oanh tạc thiên địa.
ONG ONG ONG ONG ONG…
Khi tiếng kiếm minh này vừa vang lên, toàn bộ kiếm của những kiếm tu đang có mặt ở hiện trường đều run lên lẩy bẩy, kinh hồn táng đảm.
Tóc của Triệu Lăng Tà đổi màu, ngũ quan uy nghiêm và lẫm liệt,