“Làm sao có thể?”
Huyết Hàn Lệ há hốc mồm kinh hô, mắt đẹp trợn to tràn ngập rung động, với tâm cảnh của một nhân vật từng cạnh tranh ngôi vị giáo chủ Tu La Giáo, thời điểm nàng bại vào tay muội muội của mình nàng cũng chưa từng có biểu cảm thất thố như vậy.
Đơn giản vì cuộc cạnh tranh của nàng và muội muội kẻ tám lạng người nửa cân, thành bại chỉ trong gang tấc, không có gì khó lý giải.
Nhưng tình cảnh trước mắt này, khi chứng kiến một tên Thánh Tướng tung quyền đấm nát nhục thân của một Thánh Hoàng, nó vượt qua khả năng lý giải của nàng, từ đó mới khiến nàng không thể nào tin tưởng.
Thời đại của nàng cũng có không ít yêu nghiệt với khả năng vượt cấp chiến đấu, thậm chí ngay cả nàng khi còn là Thánh Tướng nếu thi triển tất cả ác chủ bài cũng có thể khiến Thánh Hoàng bình thường nuốt hận.
Nhưng đó là khi nàng sử dụng tất cả ác chủ bài, chấp nhận phải trả cái giá lớn và phản phệ nặng nề, cửu tử nhất sinh, ranh giới giữa sống và chết gần trong gang tấc.
Trong khi đó người nam nhân trước mặt chỉ cần một quyền, một quyền đánh nát nhục thể Thánh Hoàng một cách thô bạo và đơn giản.
Nhất thời Huyết Hàn Lệ bờ môi run run, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà đừng nói Huyết Hàn Lệ lần đầu thấy Lạc Nam xuất thủ, ngay cả Tử Toàn Cơ và Dạ Thanh Thu đã sớm quen với sự yêu nghiệt của hắn cũng hoài nghi tình cảnh này, cho rằng bản thân mình đang nằm mộng.
Chỉ mới bảy ngày mà thôi, hắn rốt cuộc đã làm cái gì để tạo nên sự biến chuyển nghiêng trời lệch đất như vậy?
Hư ảnh 17 tôn cự nhân khủng bố vừa rồi là sao, đó rốt cuộc là thủ đoạn gì? Nghịch Thế Thần Thông à?
Phải biết rằng trước đó khi chiến với Thánh Tôn hắn cũng phải triển khai không ít con bài mới chiến thắng, đánh với Thánh Hoàng như Triệu Lăng Tà càng là phải sử dụng tất cả thủ đoạn, phản phệ sau trận chiến là cực lớn…
Nhưng mà bây giờ…
“Hoang đường, hoang đường, ngươi rốt cuộc là ai?”
Thanh âm gầm rú pha lẫn hoảng sợ của Khai Nguyên vang vọng giữa trời đêm khiến tam nữ giật mình lấy lại chút tinh thần, đồng thời cũng xác định được mọi thứ vừa rồi không phải một giấc mộng.
“Hơi quá tay rồi thì phải…”
Nhìn linh hồn của Khai Nguyên đang phát rồ lên như không chấp nhận được thực tại, Lạc Nam hơi vuốt vuốt cằm.
Hắn cũng không ngờ 17 Pháp Tướng cùng lúc cung cấp sức mạnh cho mình lại kinh khủng đến thế, đấm xong một quyền ngay cả cánh tay cũng bị chấn đến nát bấy rồi.
Hiệu quả không tệ lắm, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh chưa từng làm hắn thất vọng.
Bất Diệt Viêm cháy lên, cánh tay nhanh chóng hồi phục, Lạc Nam nhìn Khai Nguyên nói:
“Vừa rồi ngươi đã nói nếu ngươi thắng thì ta sẽ phải trả tự do cho Huyết Hàn Lệ, đáng tiếc ngươi đã thua, vậy ngươi sẽ cho ta thứ gì?”
“Khốn kiếp, ngươi giả heo ăn thịt hổ, tu vi của ngươi chắc chắn là Thánh Đế.
” Khai Nguyên vẫn chưa chấp nhận hiện thực tàn khốc, oán độc rít gào lên:
“Đều là Tu La Sứ Giả với nhau, ngươi đâu cần hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”
“Đoạt Hồn!”
Lạc Nam lười nói nhảm, trực tiếp thi triển Đoạt Hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không, mau cứu ta!” Khai Nguyên hướng tam nữ điên cuồng gào thét, nhìn Huyết Hàn Lệ van xin:
“Hàn Lệ tiên tử, ta là vì ngươi mới ra nông nỗi này.
”
“Ngu xuẩn.
” Tam nữ biểu lộ trong mắt tràn ngập xem thường, Tu La Giáo thu phục sứ giả nhiều quá nên mặt hàng nào cũng có.
Trong cơn tuyệt vọng, Linh Hồn Khai Nguyên chính thức trở thành chất dinh dưỡng của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn.
Lạc Nam nhún nhún vai, hắn ghét nhất là loại người chưa đánh đã biểu lộ tự tin, nhưng khi thua thì chịu không nổi giống như con hàng này, cũng nên giết để cảnh cáo những tên nam nhân khác của Tu La Giáo, nếu dám tìm hắn gây phiền thì cũng nên chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết đi.
Vừa rồi Khai Nguyên xuất thủ với hắn cũng chưa từng hạ thủ lưu tình, một kiếm kia hầu như sử dụng toàn lực.
Vì vậy Lạc Nam cũng chẳng cần phải nể mặt mũi người cùng một thế lực, trực tiếp quyết đoán tiêu diệt.
“Ngươi là quái vật sao?” Dạ Thanh Thu rốt cuộc nhịn không được.
“Haha, có thể khiến Dạ Thánh Nữ đánh giá là quái vật cũng là vinh hạnh của ta.
” Lạc Nam thoải mái cười.
“Thì ngươi vốn là quái vật mà.
” Dạ Thanh Thu thở dài một hơi:
“Ta cảm thấy không sớm thì muộn địa vị của ngươi ở Tu La Giáo sẽ đại tăng.
”
“Như vậy mới xứng với các nàng chứ.
” Lạc Nam ung dung nhún vai.
Tử Toàn Cơ gò má hơi đỏ, bản thân nàng dù sao cũng đã cùng hắn phát sinh quan hệ, cũng nên dần dần học cách chấp nhận.
Huyết Hàn Lệ hiếm thấy không phản bác lời của Lạc Nam, ngược lại cực kỳ nghiêm túc nói:
“Từ giờ ta sẽ toàn tâm toàn ý phò tá ngươi như chủ nhân.
”
“Nàng có mưu đồ gì?” Lạc Nam giật mình, trong lòng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên chỉ nghe Huyết Hàn Lệ cười lạnh lẽo: “Ngươi có tiềm lực để lật đổ muội muội ta, sau đó bắt nàng làm nô lệ giống như ta, nhưng phải để địa vị của nàng ở dưới ta, khanh khách…”
Lạc Nam rùng mình: “Làm ơn đi, đừng có lôi kéo thù oán cho ta nữa.
”
Hắn đâu có điên mà dây vào nhân vật như Tu La Giáo Chủ.
“Hừ, nhát như chuột, uổng cho một thân thiên phú nghịch thiên.
” Huyết Hàn Lệ bĩu môi xem thường.
Lạc Nam bước đến trước mặt nàng, Hồn Lực bao phủ bàn tay, chạm vào cái cằm trơn bóng được ngưng tụ từ Linh Hồn của Huyết Hàn Lệ nâng lên, nở nụ cười tà:
“Nàng hiện tại cũng là nô lệ của ta, ta không có nghĩa vụ làm theo lời nàng đi đối phó với một người cùng ta chẳng có thù oán.
”
“Nếu nàng biểu hiện ngoan ngoãn, ta sẽ cân nhắc việc đúc lại một thân thể mới cho nàng, đừng hòng lợi dụng ta để trả thù, đó là hành vi ngu xuẩn.
”
“Hừ, Tu La Giáo trừng phạt mẫu thân ngươi, ngươi không căm thù bọn hắn?” Huyết Hàn Lệ lạnh lùng nhìn hắn, hiển nhiên nàng cũng đã tìm hiểu về chuyện của Lạc Nam thông qua Dạ Thanh Thu.
“Mẫu thân ta phạm phải quy tắc của Tu La Giáo, cũng cam tâm tình nguyện trở về chịu phạt.
” Lạc Nam bình tĩnh nói:
“Việc ta cần làm là nhanh chóng giúp mẫu thân thoát tội mà không phải đi oán hận Tu La Giáo một cách thiếu lý trí.
”
“Nếu ta hận toàn bộ Tu La Giáo, chẳng lẽ cũng hận luôn cả Thanh Thu và Toàn Cơ à? Nàng đừng khích tướng vô ích.
”
“Ngươi! ” Huyết Hàn Lệ còn không phục định nói gì đó, Lạc Nam lại không cho nàng cơ hội.
Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hiện ra, sức mạnh cuồn cuộn thu lấy Huyết Hàn Lệ vào bên trong.
“Vì dám khích tướng chủ nhân, muốn mượn chủ nhân làm công cụ trả thù, ta tạm thời phạt nàng trở thành Hồn Cơ thứ 70, phải tận tâm hầu hạ mỗi khi ta tu luyện Linh Hồn!” Lạc Nam lạnh lùng nói.
“Ngươi đáng ghét…” Huyết Hàn Lệ không cam lòng gào thét, cuối cùng vẫn chẳng thể kháng nổi sức mạnh của Chí Bảo, bị Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ thu phục vào bên trong.
Tử Toàn Cơ âm thầm rùng mình, nam nhân này thật sự quyết đoán, ngay cả tỷ tỷ của giáo chủ cũng phải nhận tội khi dám khiêu khích trước mặt hắn.
Nhớ lại lần trước nàng từng dùng đồ đệ để quyến rũ hắn đã bị cảnh cáo một lần, sau đó Dạ Thanh Thu còn bị trừng phạt vì dám hạ dâm độc.
“Thế nào? Sợ ta à?” Thấy biểu lộ của Tử Toàn Cơ, Lạc Nam mỉm cười hề hề.
“Rất có phong thái của đại ma đầu, như vậy mới đủ tư cách làm nam nhân của Dạ Thanh Thu ta.
” Dạ Thánh Nữ kiêu ngạo tán dương nói.
“Nàng vốn là của ta!” Lạc Nam tiến lên vòng tay ôm lấy eo nàng.
Tử Toàn Cơ thấy vậy muốn xoay người bỏ chạy, đáng tiếc cũng bị Lạc Nam kéo trở lại ôm vào trong ngực.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi mềm ngọt của hai mỹ nhân, hơi thở nóng rực nói:
“Ta dự định đến Nam Thiên Môn nhận chức nhưng còn chưa đành lòng rời xa các nàng, ở bên cạnh ta vài ngày tới đi.
”
Có thực lực hơn nên thể hiện cũng tự tin hơn, thái độ của Lạc Nam với hai mỹ nhân rõ ràng khác biệt nhiều so với trước đó, không chút do dự biểu đạt tình cảm của mình, đơn giản là ta muốn các nàng.
Nhưng sự bá đạo như vậy mới là thứ khiến các nữ ma đầu của Tu La Giáo mê say.
Các nàng không phải nữ nhân của danh môn chính phái, không phải tiểu thư hiền thục khuê các, không phải tiên tử không nhiễm bụi trần.
Các nàng một người là bà chủ của