Mặc kệ nam tử trung niên mất hết tứ chi nằm bẹp trên mặt đất và ánh mắt hoảng sợ của đám người xung quanh, Lạc Nam thong dong tiến vào khách sạn, tạm thời bỏ đi ý nghĩ kiểm kê tài sản, hắn bước đến đình viện như đóa sen giữa hồ.
Quả nhiên vẫn nhìn thấy bóng lưng mê người nhàn nhã ngồi đó, mùi trà thơm ngát lan tỏa khiến trong lòng Lạc Nam ấm lại.
“Mộng Ảnh, đa tạ nàng ra tay tương trợ” Lạc Nam bước lại chắp tay ôn hòa nói.
“Ngồi đi” Tần Mộng Ảnh xoay người ra hiệu, đôi môi dày trên gương mặt xấu xí ung dung bình thãn nói:
“Là có kẻ cản đường đại môn khách sạn cản trở ta kinh doanh mà thôi, không liên quan đến Tiểu Nam ngươi”
“Dù sao thì vẫn đa tạ nàng” Lạc Nam trong lòng bất đắc dĩ, rõ ràng lần trước nói mở khách sạn không phải vì kiếm tiền, lần này lại bảo vì cản trở nàng kinh doanh, đúng là lòng dạ nữ nhân thay đổi thất thường.
“Không nói chuyện này” Tần Mộng Ảnh đổi chủ đề, nàng cười cười ẩn ý nói:
“Tiểu Nam ngươi có thể nói là lần này danh chấn toàn thành, Linh Thể song tu, vũ kỹ kỳ lạ, vượt cấp chiến đấu đơn giản như uống nước, trở thành tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ mới lớn”
Nghe nàng trêu chọc, hắn lắc đầu cười khổ: “May mắn có chút bản lĩnh mà thôi, so với nàng ta chẳng là gì.”
“Tiểu Nam ngươi bao nhiêu tuổi?” Tần Mộng Ảnh tò mò.
Nhìn nàng mang theo vẻ mong đợi, hắn cũng không che giấu nói: “Sắp sang tuổi 17”
“Ta gần 200” Tần Mộng Ảnh thản nhiên đáp khiến thiếu niên xém tí nhảy dựng.
Nhìn bộ dạng của Lạc Nam, nàng sẳng giọng hừ nói: “Chê ta già ?”
“Không, không hề, đối với tu sĩ chúng ta tuổi thọ chỉ là con số, sao ta có thể chê nàng” Lạc Nam lập tức giải thích, bất quá nghe giọng của nàng sao lại mang theo một tia hờn dõi như đối với tình nhân.
“Hừ” Tần Mộng Ảnh cũng nhận ra mình hơi lố, gương mặt lấm tấm tàn nhan phơn phớt đỏ, chuyển đề tài nói: “Tuổi ngươi trẻ như vậy, có dự định tiến vào Thánh Linh Học Phủ hay không?”
“Đương nhiên rồi, nơi đó tập hợp thiếu niên anh tài trên đại lục, ta cũng rất chờ mong!” Lạc Nam lên tiếng khẳng định.
Tần Mộng Ảnh nghe hắn có ý định tiến vào Thánh Linh Học Phủ, hài lòng gật đầu, trong mắt lóe qua một tia vui mừng rất nhỏ.
Chỉ nghe nàng nói tiếp: “Thánh Linh Học Phủ quả thật ngọa hổ tàng long, bất quá cũng chưa chắc toàn bộ thiên tài trên đại lục sẽ tập hợp tại đó”
“Hả?” Lạc Nam bất ngờ, một nơi ngay cả Bát Cấp gia tộc như Diễm gia cũng muốn tham dự, vậy mà còn có tu sĩ không muốn vào hay sao?
Nhận ra nghi hoặc trong lòng thiếu niên, Tần Mộng Ảnh từ tốn giải thích: “Băng Thiên Đại Lục phạm vi rất lớn, cũng có một số thế lực tiềm ẩn cường đại khác, bọn hắn có truyền thừa đặc biệt, Thánh Linh Học Phủ cũng chưa chắc đáp ứng được nhu cầu”
“Ồ, ví dụ đây?” Lạc Nam ngày càng hứng thú hỏi.
“Tựa như Thiên Cơ Điện, đệ tử của Thiên Cơ Điện có rất ít, tuy nhiên mỗi người đều tinh thông bói toán, dò xét luân hồi, Thánh Linh Học Phủ mặc dù cường đại nhưng không có truyền thừa bọn họ cần.”
“Lại tỷ như Thất Sát Giáo, đây là tổ chức sát thủ khét tiếng trên đại lục, thiên tài họ bồi dưỡng chỉ để ẩn nấp trong bóng tối giết người, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, Thánh Linh Học Phủ đường hoàng trịnh trọng, ngay cả lý lịch đệ tử cũng điều tra hết sức rõ ràng, đương nhiên không hoan nghênh Thất Sát Giáo gia nhập”
“Còn có Ngự Thú Chiến Tông, bọn họ chiến đấu chủ yếu bằng cách ngự sử huấn luyện yêu thú, cũng hoàn toàn không thích hợp Thánh Linh Học Phủ”
Tần Mộng Ảnh liên tiếp nêu ra ba ví dụ khiến Lạc Nam hưng phấn dị thường, hắn không nghĩ đến Băng Thiên Đại Lục lại đa dạng cường giả như vậy, quả thật là nhà nhà đua tiếng, muôn màu muôn vẻ.
“Ba thế lực vừa nêu trên có tầm ảnh hưởng rất lớn, trên khắp Việt Long Tinh Cầu này đều có dấu vết của bọn họ, ngoài số ít cường giả đỉnh cao ra không ai biết chính xác tổng bộ môn phái của bọn họ ở đâu” Tần Mộng Ảnh tiếp tục cung cấp kiến thức.
Lạc Nam gật đầu liên tục, Băng Thiên Đại Lục chỉ là một phần tư của Việt Long Tinh cầu mà thôi, các thế lực kia có thể trãi rộng cả tinh cầu, Thánh Linh Học Phủ chưa chắc được bọn hắn xem trọng.
“Nghe Mộng Ảnh nàng một buổi bằng đọc vạn quyển sách, ta cảm kích vô cùng” Lạc Nam trịnh trọng chân thành nói.
Tần Mộng Ảnh lắc đầu: “Chỉ là một chút kiến thức mà thôi, nếu xem ta là bằng hữu cũng đừng khách khí”
Lạc Nam cười, nhấc trà lên uống, không tiếp tục khách sáo cùng nàng, trà vừa vào miệng đã thấm đẫm ruột gan, linh lực thậm chí có dấu hiệu tăng trưởng một chút.
“Trà ngon” Hơi cảm thán độ xa xỉ của nàng, Lạc Nam trong lòng câu thông Kim Nhi:
“Kim Nhi, Mộng Ảnh sở loại hữu linh căn gì?”
“Là Lôi, Hỏa và Hắc Ám” Kim Nhi lên tiếng đáp trả xém tí làm Lạc Nam sặc phun ra một ngụm trà, thất thần nhìn Tần Mộng Ảnh.
Ông trời của ta, đây là lần đầu Lạc Nam chứng kiến một người sở hữu ba loại linh căn, mặc dù đã từng đoán thân phận của nàng rất đáng gờm nhưng không ngờ lại kinh khủng như vậy, dù là Lạc Phá Lôi thiên phú cũng không sánh bằng nàng đâu.
“Hắc Ám linh căn lợi hại không?” Lạc Nam đè nén kinh ngạc tiếp tục hỏi.
“Đây là loại Linh căn hiếm có, bất quá có lợi hại hay không còn tùy vào bản thân người sử dụng” Kim Nhi hiếm thấy tán dương một người nói:
“Nữ nhân này thiên phú kinh người, 181 tuổi đã có tu vi Luyện hư Sơ Kỳ, mảnh đại lục này sợ rằng ngàn năm mới sinh ra một vị như vậy”
“Hơn nữa bình cảnh của nàng đã bắt đầu buông lỏng, chỉ cần một chút cơ duyên hay thời cơ thích hợp sẽ đột phá Luyện Hư Trung Kỳ” Kim Nhi than thở nói rằng.
Nghe Kim Nhi giải đáp, trong lòng Lạc Nam lập tức đưa ra quyết định, hắn hỏi thăm linh căn của Mộng Ảnh là muốn tìm cách trả ơn nàng một chút, dù sao thì được nàng giúp đỡ không ít, sở hữu hệ thống như hắn có không ít điểm danh vọng, tin tưởng đủ khả năng báo đáp nàng phần nào.
Bất quá nghe Mộng Ảnh sở hữu hai loại Hỏa và Lôi linh căn, Lạc Nam không chần chờ lấy ra công pháp Lôi Hỏa Huyền Công.
Nhìn Lạc Nam trầm tư thoáng chốc, lại đột ngột lấy ra một cái cổ xưa quyển sách, Tần Mộng Ảnh bất ngờ trừng to mắt.
“Đây là công pháp ta tình cờ thu được từ một động phủ, tin tưởng sẽ có trợ giúp nhất định với nàng” Lạc Nam đưa ra công pháp, ôn hòa cười nói.
Tần Mộng Ảnh cũng không khách khí tiếp nhận, chợt một hàng chữ to đập vào mắt: “Lôi Hỏa Huyền Công – Địa Cấp Cực Phẩm công pháp”
“Công pháp của Tà Hoàng?” Tần Mộng Ảnh che miệng thốt lên, một luyện hư sơ kỳ như nàng ít khi thất thố như vậy.
“Nàng biết Tà Hoàng?” Lạc Nam cũng nhảy dựng, gia hỏa Tà Hoàng này mặc dù quỷ dị, nhưng dù sao cũng là người tác hợp cho hắn cùng hai vị thê tử, Lạc Nam đã luôn muốn tìm tòi thân phận hắn.
“Ngươi từ đâu có được nó?” Tần Mộng Ảnh phất tay, một màn sáng linh lực đã bao phủ đình viện, ngăn chặn mọi dò xét từ bên ngoài.
“Từ một động phủ trong
Sơn Mộc Lâm” Lạc Nam gật đầu trả lời.
“Không ngờ lại ở nơi đó” Tần Mộng Ảnh cười khổ, khoảng cách giữa Linh Vũ Thành cách Sơn Mộc Lâm gần vô cùng.
“Thứ này có ít với nàng không?” Lạc Nam quan tâm hỏi.
Nhìn thiếu niên này hết lòng với mình, Tần Mộng Ảnh trái tim như bị hòa tan, nàng ôn nhu giải đáp nói:
“Tà Hoàng là một nhân vật xuất thân phía Nam Băng Thiên Đại Lục vào hai ngàn năm trước, sở hữu hai loại linh căn Hỏa cùng Lôi, lại tinh thông Trận Pháp và Luyện Đan Thuật, tiếng tăm lừng lẫy vô cùng”
“Kẻ này mặc dù làm người nữa chính nữa tà, nhưng chưa từng làm nên chuyện gì thương thiên hại lý, đương nhiên cũng chưa từng làm ra việc tốt gì đáng nói, châm ngôn sống của hắn là tiêu dao tự tại, không bị ràng buộc, thích dạo chơi thiên hạ”
“Mà Lôi Hỏa Huyền Công là công pháp thành danh của hắn, có khả năng dung hợp hai loại thuộc tính Hỏa và Lôi lại thành một, từ đó uy lực gia tăng gấp vài lần, đương nhiên rất thích hợp với ta”
Tần Mộng Ảnh ôn nhu nhìn Lạc Nam, mặc dù nàng đã tu luyện công pháp Thiên Cấp, bất quá Lôi Hỏa Huyền công đặc biệt ở khả năng dung hợp Lôi cùng Hỏa, điều này góp phần gia tăng chiến lực của nàng trên diện rộng, đồng thời có cơ hội đột phá.
Nghe Tần Mộng Ảnh nói Lôi Hỏa Huyền Công có ích với nàng, Lạc Nam cũng vui mừng, bất quá vẫn hỏi tiếp: “Thế nguyên nhân Tà Hoàng vẫn lạc là gì?”
Tần Mộng Ảnh thờ dài, hai mắt lâm vào hồi ức nói khẽ:
“1500 năm trước, Hoàng Đế của Cửu Cấp thế lực Băng Huyền Đế Quốc sinh ra một hoàng tử, người này vừa ra đời cũng sở hữu hai loại Linh Căn cực mạnh đó là Lôi cùng Hỏa, mặc dù không phải linh căn chủ tu Băng hệ nhưng cũng được Hoàng Đế yêu thích vô cùng”
“Tuy nhiên Băng Huyền Đế Quốc chỉ sở hữu công pháp cao cấp Băng Hệ là chính, muốn tìm một quyển công pháp thích hợp với vị hoàng tử kia cũng không ra hồn”
“Cùng thời điểm đó Tà Hoàng cũng vừa vang danh thiên hạ, Lôi Hỏa Huyền Công không người không biết, gây nên Băng Huyền Đế Quốc chú ý”
“Vậy là bọn hắn giết Tà Hoàng cướp công pháp?” Lạc Nam thoáng hiện sát khí hỏi.
Tần Mộng Ảnh gật đầu thủ thỉ:
“Không khác bao nhiêu đâu, Hoàng Đế của Băng Huyền Đế Quốc tìm đến Tà Hoàng muốn mua lại công pháp, nhưng Tà Hoàng làm người kiêu ngạo, chỉ truyền lại công pháp cho truyền nhân, nhất quyết không bán, rốt cuộc cả hai động thủ”
“Hoàng Đế khi đó có tu vi Luyện Hư Viên Mãn, Tà Hoàng kém hơn hai bậc tu vi Luyện Hư Trung Kỳ, tuy nhiên vì Lôi và Hỏa dung hợp quá mức bá đạo, nên dư sức đánh ngang tay Hoàng Đế, không ai làm gì được ai”
“Điều đó khiến Hoàng Đế vừa xấu hổ lại vừa kiêng kỵ trong lòng, sát niệm nồng đậm muốn trảm Tà Hoàng”
“Haha, Tà Hoàng chỉ có một mình, mà sau lưng Hoàng Đế là cả một Cửu Cấp thế lực, đồng minh vô số, bọn chúng kết thành đại trận vây giết Tà Hoàng”
“Kết quả cuối cùng Tà Hoàng tự bạo, kéo theo vô số cường giả chôn cùng, mà Hoàng Đế của Băng Huyền Đế Quốc phải trọng thương bế quan dài hạn”
“Lôi Hỏa Huyền Công từ đó mất đi tung tích, vô số cường giả bỏ công tìm tòi không gặp, cứ ngỡ đã tiêu tán cùng Tà Hoàng, không ngờ bị hắn lưu lại tìm kiếm truyền nhân”
Tần Mộng Ảnh liên tục kể lại chuyện cũ, cảm giác Lạc Nam ngày một tức giận, nàng thoáng phất tay, linh lực dịu nhẹ hòa vào thân thể hắn.
Lạc Nam tinh thần thoáng tỉnh táo lại, hắn hít sâu một hơi đè nén phẫn nộ trong lòng với Băng Huyền Đế Quốc, gật đầu nói: “Lôi Hỏa Huyền Công nếu hữu dụng, vậy ta tặng cho nàng, đừng từ chối nếu xem ta là bằng hữu”
“Hừ, ai định từ chối?” Tần Mộng Ảnh kiều hừ nói, hai mắt tràn ngập ý cười, thứ này quả thật có tác dụng lớn với nàng, kẻ ngốc mới sẽ từ chối.
“Bất quá ta cũng có tặng một bản cho Diễm gia, hy vọng các nàng đừng xung đột” Lạc Nam không che giấu nói luôn, hắn không muốn tương lai có hiểu lầm không đáng có.
“Diễm gia? Diễm Nguyệt Kỳ nữ nhân kia gia tộc?” Tần Mộng Ảnh nhíu mày hỏi.
“Diễm Nguyệt Kỳ?” Đến lượt Lạc Nam mộng bức.
“Là ả đàn bà gia chủ Diễm gia chứ sao, Tiểu Nam ngươi tặng công pháp mà không biết?”
“Ta tặng cho con gái nàng” Lạc Nam cười khổ, xem ra Diễm Nguyệt Kỳ là tên nhạc mẫu tương lai của hắn.
“Hừ, đào hoa gớm nhỉ?” Tần Mộng Ảnh liếc xéo.
“Haha” Lạc Nam gãi đầu cười, cũng không phản bác lời nàng, đào hoa thì đào hoa, nam nhân mà có gì phải che giấu.
“Được rồi, về đi, đừng cản trở ta luyện công” Tần Mộng Ảnh thay đổi 180 độ, đuổi hắn như đuổi vịt.
Lạc Nam không tức giận gật đầu, cười cười đứng dậy rời đi.
“Khoan đã” Tần Mộng Ảnh đột nhiên gọi với theo.
“Sao?” Lạc Nam xoay người lại, một vật thể màu nâu nhạt đã bay vào ngực hắn, Linh Thổ Đỉnh trong đan điền đột ngột chấn động dữ dội, như muốn ăn tươi nuốt sống thứ này.
Lạc Nam áp chế Linh Thổ Đỉnh, quan sát thứ trong tay, chỉ thấy là một khối đất to bằng bắp tay, thổ hệ linh lực vận chuyển xung quanh nó nồng đậm một cách kỳ diệu.
“Nó là một khối Chân Thổ, có thể gia tăng đẳng cấp Thổ Linh Lực của ngươi, mau đi đi” Tần Mộng Ảnh đưa bóng lưng về phía Lạc Nam, lên tiếng trục khách.
Lạc Nam trong lòng bị ấm áp bao phủ, dằn xuống xúc động muốn chạy đến ôm nàng vào lồng ngực, khóe miệng mĩm cười thỏa mãn rời đi.
Thân ảnh nữ tử trong đình viện tĩnh lặng ngồi đó, chỉ có điều thần thức của nàng vẫn dõi theo bóng lưng thiếu niên đến khi khuất xa…
Đình viện giữa hồ lại trở về sự tĩnh lặng vốn có…
Truyện convert hay :
Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn