Bách Hoa Tông vào đêm…
Bầu trời lấp lánh vô vàn ánh sao, trăng non treo cao lành lạnh, ánh sáng chiếu rọi lên muôn vàng cánh hoa, khung cảnh thơ mộng không sao tả hết.
Bên hàn đàm trong vắt, một giai nhân phá lệ tuyệt mỹ thân chỉ phủ áo choàng mỏng, khiến da thịt ngọc ngà như ẩn như hiện lộ ra, bộ bikini đỏ rực cũng dễ dàng nhìn thấu…dù sao Bách Hoa Tông chỉ toàn nữ giới nên nàng cũng chẳng ngần ngại ăn mặc thoải mái một phen.
Mái tóc đen tuyền như thác rủ xuống bên vai, đôi chân trần tinh khiết thả vào mặt nước, một đôi mắt đẹp hướng về xa xăm, lâm vào tĩnh lặng.
Mặc hồ phản chiếu ảnh nàng, khiến nó mỹ lệ hơn bao giờ hết.
Đã rất lâu rồi nàng mới được thực hiện thói quen này của mình, giống với những lần trước nàng cũng ở nơi này một mình, nhưng hiện tại trong lòng cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó rất khó tả.
Bịch…bịch…
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một thân ảnh đã ngồi xuống bên cạnh, vòng đôi tay săn chắc ôm nhẹ vòng eo lá liễu của nàng, âm thanh ôn nhu vang lên bên tai:
“Phượng Nhi, nàng thường một mình như vậy?”
Hoa Ngọc Phượng thân thể hơi cứng, bất quá rất nhanh trở nên tơi xốp mềm nhũn, cảm giác thiếu thốn kia lập tức biến mất…thân hình yêu kiều nhẹ chuyển, tìm một chỗ thoải mái tựa vào trong lòng hắn, da thịt hai người sau lớp áo mỏng như trực tiếp chạm vào nhau…
“Đệ tử Bách Hoa Tông phần lớn là trẻ mồ côi, mỗi khi sư phụ bận rộn bế quan, thiếp thường ở nơi này tịnh tâm, cảm giác rất dễ chịu.” Hoa Ngọc Phượng thở nhẹ hé môi, tính cách kiêu ngạo thường ngày đã ẩn vào trong lòng, thay vào đó là một chút cô đơn.
“Những khoảng lặng của riêng mỗi người là cần thiết, tuy nhiên ta không muốn nàng nhấm nháp dư vị của cô đơn thêm một lần nào nữa!” Lạc Nam vuốt nhẹ mái tóc thơm ngát, từng sợi tóc lướt đi trong tay mang lại xúc cảm khó tả.
Trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, Hoa Ngọc Phượng thay đổi chủ đề:
“Nhược Tuyết đâu? Không ở cùng muội ấy chạy đến chỗ thiếp làm gì?”
“Các nàng đều là vợ ta, ở cùng ai mà chẳng được?” Lạc Nam cười hỏi ngược lại, nhấc bổng nàng ngồi lên đùi hắn, cảm nhận sự đàn hồi của bờ mông sau lớp áo, như tuyên bố chủ quyền.
“Phì, ai là vợ ngươi?” Hoa Ngọc Phượng liếc xéo mắt, gương mặt xuất hiện rạng đỏ, nhan sắc khiến các ánh sao lu mờ.
“Sư phụ và tông chủ đã đồng ý đem nàng gả cho ta, còn dám chối sao?” Lạc Nam đem nàng xoay người lại ngồi đối diện với hắn, cười tủm tỉm nói ra.
“Lễ nghi các thứ còn chưa thực hiện đấy…” Hoa Ngọc Phượng kiều hừ nói, từ Huyết Linh Tông trở về bầu trời đã dần vào đêm, vì thế sáng mai Lạc Nam mới có thể chính thức hướng Bách Hoa Tông cầu hôn.
Nào ngờ tên này buổi tối chạy đến đây giết đi cô đơn thường có của nàng.
“Ta mặc kệ, dù sao nàng chạy không thoát!” Lạc Nam giở thói lưu manh, cúi đầu đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng mịn màng của nàng.
Nhất thời hương thơm mê người càng lan tỏa vào trong mũi, da thịt nhẳn nhụi khiến hô hấp của hắn có phần nóng hơn.
Thân thể yêu kiều của Hoa Ngọc Phượng đồng dạng trở nên ấm, cảm giác bờ môi của nam nhân đang lướt nhẹ trên mặt mình, từ trán đến mũi, hôn diệu dàng hai bên má, lông mi không ngừng run lên.
Rốt cuộc đúng như dự đoán, đôi môi lớn nóng như lửa của hắn hoàn toàn đặt lên khuôn miệng kiều diễm đỏ như son của nàng, bốn cánh môi nhẹ nhàng ma sát, mơn trớn nhau.
Lạc Nam nhìn mắt phượng của nàng khép hờ, ân cần âu yếm bờ môi thơm ngát, hồi lâu mới tiếp tục xâm nhập tấn công, vươn ra đầu lưỡi, va chạm trực diện hàm răng trắng ngọc đều như bắp của nàng…
Một thứ trơn nhãn ướt át đang cố chèn vào miệng mình khiến Hoa Ngọc Phượng run lên bần bật, trái tim đập hết công suất khiến nàng tận hưởng cảm xúc lạ kỳ, rốt cuộc chịu không nổi nhiệt, hé mở hàm răng.
Không bỏ qua cơ hội, như giao xà xuất động, Lạc Nam tham lam quấn chặt chiếc lưỡi đinh hương ngọt lịm của Thánh Nữ Bách Hoa Tông, từ diệu dàng đến nồng nhiệt nhấm nháp…
Hoa Ngọc Phượng chỉ cảm thấy mọi thứ trong mắt lúc này là một màu hồng, đôi tay thon dài ôm chặt vòng eo săn chắc khiến nàng cảm thấy an toàn kia, trong miệng không ngừng tiết ra hương tân ngọc dịch để nam nhân hút lấy, đồng dạng hắn cũng đem loại nước tràn đầy khí tức nam tử kia truyền vào miệng nàng…
Bên bờ hồ, đôi tình nhân say mê hôn nhau, không ngừng nhấm nháp những thứ ngọt ngào nhất từ đối phương.
Nhưng bấy nhiêu đó chưa đủ, nam nhân luôn là một động vật tham lam tràn đầy chiếm hữu, một tay siết chặt eo thon, một tay khác đã bí mật tập kích, chiếm lấy một gò bông đào dù không quá to nhưng đầy đặn của nàng tận tình xoa nắn…
Chìm đắm trong dư vị tình yêu khiến Hoa Ngọc Phượng hoàn toàn không để ý, chỉ khi đầu nhủ hoa đã cứng ngắc của nàng bị hai ngón tay xoe lấy, ngắt nhẹ gây ra đau đớn, mới bất chợt mở mắt ra…
Lạc Nam hít thở dồn dập, đem thân thể nàng đè xuống bên bờ hồ đầy hoa, áp thân thể săn chắc của mình lên trên, như con đực chinh phục con cái, không ngừng hôn môi nút lưỡi, bàn tay đã thò vào trong áo, đem chiếc áo ngực đỏ thẳm tháo rời…
Một đôi bầu sửa tuyệt hảo hiện ra, căn tràn nhựa sống, sáng bóng hơn cả ánh trăng, lần lượt được tô điểm bởi hai hạt ngọc thịt đỏ hồng đang săn cứng, cảnh tượng dụ nhân đến mức trí mạng.
Nhận thấy Hoa Ngọc Phượng muốn nói gì đó, Lạc Nam nhẹ nhàng tách đôi môi đã hơi sưng đỏ của giai nhân ra, yêu chiều nhìn ngắm nàng.
“Tiểu Nam, thiếp còn chưa cho chàng, làm gì muốn ăn tươi nuốt sống người ta!” Hoa Ngọc Phượng thở dốc khiến bầu ngực nhấp nhô lên xuống, ánh mắt quyến rủ ngập nước pha lẫn tức giận và xấu hổ.
Nam nhân này tấn công quá nhanh, khiến nàng thất thủ…
“Bảo bối, trăng thanh gió mát khung cảnh hữu tình, trời làm chăn đất làm giường, phu quân muốn yêu nàng!” Lạc Nam mạnh bạo xé phăng lớp áo mỏng choàng lên người nàng.
Ngọc thể động nhân hiện ra trước mắt hắn, nàng trắng ngần không tỳ vết, chỉ còn nơi tư mật giữa hai chân được cái quần lót đỏ bảo vệ mà thôi.
Hoa Ngọc Phượng run rẩy trước lời nói và động tác của hắn, hai tay lập tức che phủ bầu sửa, cắn răng hừ một tiếng: “Chàng quá bá đạo…”
Lạc Nam nhìn vào ánh mắt nàng đầy tình cảm: “Ta không bá đạo sao có thể được mỹ nhân kiêu ngạo như nàng, lần này rời đi huấn luyện ở tinh cầu khác không biết bao giờ trở về, nếu bỏ lỡ lần này ta sẽ tiếc nuối a!”
Hoa Ngọc Phượng nghe vậy trái tim rung lên, quả thật nàng và hắn vừa xác định tình yêu, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý đem mình cho hắn, hai người có thể nói đang như keo như sơn…
Nếu hắn đi quá lâu thì sao?
Nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc làm ra quyết định, Hoa Ngọc Phượng vốn là nữ nhân dám yêu dám hận, vươn ra đôi tay ngọc ngà của mình tiến đến đay lưng nam nhân nhẹ nhàng rút ra.
Thân thể săn chắc cân đối của Lạc Nam hiện hữu trong ánh mắt nàng, bên dưới là nội khố bị độn lên thành một cái lều lớn, khiến nhịp tim Hoa Ngọc phượng đập lên thình thịch…
Lạc Nam thấy vậy âm thầm mừng rỡ, nàng đã bật đèn xanh lộ liễu, không tiến tới chính là ngu ngốc.
Hắn nhẹ nhàng cúi đầu tìm đến cái cổ trắng ngần cao quý như thiên nga, lưỡi và môi không ngừng mơn trớn, thỉnh thoảng mút nhẹ khiến Hoa Ngọc Phượng thở gấp liên tục…
Không duy trì quá lâu, bờ môi ma thuật ấy lại đảo qua vùng nách nhạy cảm, sau đó nếm lấy xương quai xanh như ngọc sứ của nàng, cuối cùng ngậm lên một bầu sửa thơm nồng ấm.
“Ưm…nhẹ một chút!”
Hoa Ngọc Phượng rên rỉ nỉ non, cảm giác gò bông đào của mình bị bao phủ bởi miệng rộng ấm nóng, cái lưỡi đáng ghét không ngừng liếm láp xung quanh, sau đó nghịch ngợm xoắn lấy đầu nhủ đã săn cứng của nàng…
Tay và môi của hắn quá mức ăn ý, liên tục luân phiên chuyển đổi giữa hai bầu sửa, khi thì trái, khi thì phải, khiến chúng thay hình đổi dạng liên tục và ướt đẩm nước miếng…
“Á, đau thiếp…đứt của thiếp bây giờ!” Hoa Ngọc Phượng hừ một tiếng đánh yêu lên má hắn, nam nhân này quá đáng ghét, vậy mà cắn lấy hạt đậu đỏ săn cứng của nàng.
Lạc Nam cười hì hì, nhìn bộ ngực hoàn mỹ vốn trắng ngần lúc này tràn đầy dấu vết ửng đỏ cùng dấu răng của hắn, lúc này quyết định tạm tha cho nàng, tiếp tục thám hiểm nơi khác…
Một đường lưỡi đảo quanh cái bụng trơn nhãn, đầu lưỡi nghịch ngợm trêu chọc lổ rốn tinh xảo nhỏ xinh, da gà Hoa Ngọc Phượng xuất hiện.
Chợt, một mùi hương thơm nồng pha lẫn dục tính của phái nữ tràn vào mũi Lạc Nam, hắn hướng ánh mắt nhìn xuống…giữa hai chân nàng, quần lót đỏ đã sớm ướt đẩm…
Lạc Nam nhếch miệng cười, chợt tách hai chân nàng sang một bên, kề mũi vào sát tấm vải đỏ rực ấy hít sâu một hơi…
“Ưm, biến thái…mùi đó cũng ngửi được!” Hoa Ngọc Phượng bị động tác dâm đãng của hắn kích thích, dâm thủy tràn ra càng thêm lợi hại.
“Haha, ta không những ngửi, ta còn muốn nếm tư vị đặc biệt của nàng!” Lạc Nam cười dâm dê, không cho Hoa Ngọc Phượng phản ứng, ngọn lửa nhỏ bùng lên, quần lót đỏ hóa thành không khí…
“Á, không cho nhìn!”
Hoa Ngọc Phượng giật thoát người, đem hai chân khép chặt, chỉ để lộ gò mu mủm mỉm cùng lớp cỏ tơ đen tuyền óng ả…
Lạc Nam thấy vậy thích thú, bàn tay xoe nhẹ bờ mu, mân mê đám cỏ thơm lún phún, sột soạt trong lòng bàn tay.
Động tác của hắn nhìn như đơn giản, lại khiến nữ tử chưa trải mùi đời như Hoa Ngọc Phượng động tình, vô thức đem hai bắp đùi nhẹ nhàng mở ra…
Lạc Nam nhân cơ hội đó, hai bàn tay vuốt ve đùi non mát lạnh, lại dùng sức tách chúng ra hai bên…
Dưới ánh trăng chiếu rọi, như thầm kín của nhị Thánh Nữ Bách Hoa Tông hiện hữu trong tầm mắt nam nhân…
“Thật đẹp, bầu trời đêm đầy sao cũng không đẹp bằng đóa hoa hồng giữa hai chân nàng!” Lạc Nam ánh mắt thất thần, thật tâm khen ngợi.
Chỉ thấy