Băng Dũng nhất thời sững sờ trước đề nghị của Dương Quốc, trên đời này thật có cái bánh ngon như vậy? phải biết trước đó Dương gia nhiều lần từ chối khéo hắn đây.
Trong lúc nhất thời, Băng Dũng âm thầm đề phòng, không biết lời của Dương Quốc có thật hay không, thái tử tranh đoạt bên trong ẩn chứa các loại tâm cơ tính kế, không thể chủ quan, càng không thể mù quáng tin tưởng vài lời nói.
“Mời Dương tướng quân ngồi rồi nói!” Băng Dũng ngồi xuống ghế đá, đích thân rót rượu.
“Điện hạ, mời!” Dương Quốc cũng không khách khí, thân là một tướng quân cách hành xử của hắn rất phóng khoáng.
“Có thể cho bổn điện hạ biết rõ, nguyên nhân nào khiến Dương tướng quân làm ra quyết định này hay không?” Băng Dũng cạn một chén rượu, nghiêm túc nói ra.
Dương Quốc gật đầu, không lập lờ nước đôi, trầm giọng muốn nói nguyên nhân:
“Là do…”
“Bẩm điện hạ, Vũ gia chủ cầu kiến!” Trần quân sư vừa ra ngoài một lần nữa tiến vào.
Băng Dũng giật mình, trong cùng thời điểm, hai nhân vật hàng đầu của Đế Quốc đến tìm…chuyện này tin tưởng dù là Đại Hoàng huynh của hắn gặp phải nhất thời cũng không biết làm sao, một suy đoán ẩn ẩn xuất hiện trong đầu hắn…
“Mau truyền Vũ quốc sư!” Băng Dũng dứt khoát nói ra.
Vũ gia chủ - Vũ Hà, đương triều Quốc Sư, cũng là một trong tam đại triều thần, thân phận so với Lâm Khôn cùng Dương Quốc không kém chút nào.
Đương nhiên trước đó Băng Dũng cũng nhiều lần tìm đến Vũ gia, nhưng ngay cả mặt Vũ Hà cũng không nhìn thấy, hôm nay đối phương lại chủ động tìm đến hắn, điều này khiến Băng Dũng cảm giác có chút không chân thật.
Dương Quốc cũng hơi bất ngờ trước việc Vũ Hà tìm đến Tứ Hoàng Tử, bất quá như đoán được mục đích, hắn cũng không phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi ở nơi đó.
Không lâu sau, một bạch y trung niên nhân thản nhiên mà vào, khác với vẻ oai hùng lẫm liệt của Dương Quốc, Vũ Hà lại có phần nho nhã tiêu diêu tự tại.
Vũ Hà vừa tiến vào, nhìn thấy Dương Quốc tồn tại nhất thời giật mình, bất quá rất nhanh lấy lại thong dong, nhìn Băng Dũng chắp tay:
“Làm phiền Tứ điện hạ, không ngờ ngay cả Dương tướng quân cũng tại!”
Quan hệ giữa các gia tộc dưới trướng Băng Huyền Đế Quốc mặc dù không quá mức tốt đẹp, nhưng còn không đến mức trở mặt thành thù như Hoa Gia cùng Ngọc gia ở Bạch Sa, vì thế nếu xét tổng thể thực lực cả ba gia tộc cùng với triều đình, Băng Huyền Đế Quốc cũng rất khủng bố đấy.
Băng Dũng đứng dậy tiếp đón Vũ Hà, lập lại câu hỏi trước đó với Dương Quốc:
“Vũ quốc sư quan lâm, không biết tìm bổn điện hạ có chuyện gì?”
Vũ Hà ngồi xuống cạnh Dương Quốc, hơi liếc mắt nhìn đối phương, nghĩa khí lẫm nhiên, than thở nói ra:
“Bệ Hạ đột phá Hợp Thể là chuyện toàn Quốc vui mừng, điều đó chứng tỏ Băng Huyền Đế Quốc chúng ta lại có thêm một vị cường giả trấn thủ, bất quá bổn Quốc sư ngày đêm ăn ngủ không yên, bởi vì ngôi vị Thái Tử đến nay vẫn chưa có người thừa kế…haizzz”
Vũ Hà thở dài một hơi não nề, lời nói khiến khóe miệng Dương Quốc giật giật, trong lòng thầm mắng đúng là tên miệng lưỡi, nào được trực tiếp khẳng khái như quân nhân?
“Vũ quốc sư lời ấy rất hay, đó cũng là tâm tư của bổn điện hạ, bất quá ngôi vị Thái Tử không phải dễ làm, trên vai phải gánh vác hàng ngàn hàng vạn trách nhiệm, vô số áp lực lớn nhỏ chất chồng như núi, càng là làm chậm tiến độ tu luyện của tu sĩ chúng ta…vì thế bổn điện hạ luôn muốn quên mình hy sinh gánh vác! Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục?”
Băng Dũng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn xa xăm húp một ngụm rượu, lẽ thẳng khí hùng nói ra.
“Điện hạ chí phải, vì thế Vũ mỗ nguyện ý mang theo Vũ gia phò tá điện hạ kế thừa ngôi vị Thái Tử, tạo phúc cho toàn bộ Đế Quốc chúng ta!” Vũ Hà chắp tay trịnh trọng nói.
Dương Quốc gương mặt co rúm, hắn cảm thấy mình có chút giống như người thừa, bất quá lại không thể không nghe.
“Ý nguyện của Vũ quốc sư cũng vừa lúc trùng khớp Dương tướng quân, hai vị có thể vì tương lai Đế Quốc suy nghĩ khiến bổn điện hạ hết sức vui mừng! kính hai vị một lý!” Băng Dũng nâng lên chén rượu.
“Mời điện hạ!” Vũ Hà cùng Dương Quốc đồng thời nâng chén.
Ba người thoải mái uống sạch.
“Được hai vị ủng hộ bổn điện hạ hết sức an lòng, bất quá cũng phải một lần nữa hỏi rõ, ngọn gió nào đưa hai vị đến tận đây?” Băng Dũng vẫn chưa buông xuống đề phòng, mặc dù đã có suy đoán, nhưng hắn cần phải xác định.
Vũ Hà liếc sang Dương Quốc, hắn cười cười mở miệng nói trước:
“Tình cảm tỷ đệ của Tam Công Chúa và Tứ Điện Hạ đã sớm vang dội Băng Huyền Đế Quốc khiến vô số người ngưỡng mộ, Vũ gia chúng ta nếu muốn chọn minh quân, đương nhiên phải ưu ái người chí tình chí nghĩa như hai vị lên hàng đầu!”
Lời này khiến Băng Dũng rất được lợi âm thầm gật đầu, hắn và tỷ tỷ từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, nàng vừa là tỷ vừa là mẹ, cũng là người hắn tôn trọng nhất.
“Ngoài ra, bổn quốc sư cũng rất hâm mộ đoạn tình cảm giữa Tam công chúa cùng vị Hậu Cung Chi Chủ kia…” Vũ Hà cười tủm tỉm, bắt đầu đi vào điểm mấu chốt.
Ánh mắt Băng Dũng co rụt lại thầm hô quả nhiên, mặc dù Lạc Nam và Băng Lam Tịch chưa công khai quan hệ, nhưng hai người đã xuất hiện cùng nhau không ít lần, lại thêm liên tưởng đến thị nữ thiếp thân của Băng Lam Tịch là Băng Linh Nhi thuộc thành viên Hậu Cung, cùng với hậu quả thê thảm của Lâm gia Lâm Khánh…
Thêm bản tính phong lưu đa tình của Lạc Nam, không khó để mấy lão già thành tinh này suy đoán đủ thứ.
Trong đại sự, đôi khi chỉ một tia khả năng đã đủ mang ra đánh cược, huống hồ quan hệ giữa Lạc Nam cùng Băng Lam Tịch không có ý che giấu, người hữu tâm tốn công sức điều tra nhất định sẽ có kết quả xác thực.
Trong việc lựa chọn phe cánh đầu nhập Thái Tử chi tranh, Vũ gia cùng Dương gia đều luôn biểu hiện hết sức thận trọng từ đầu đến cuối, lúc này triệt để tìm đến hắn, nói rõ kết quả bọn họ điều tra được cũng không kém sự thật bao nhiêu.
Điều này khiến Băng Dũng cười khổ, lại đối với tỷ phu một lần nữa phục sát đất.
“Không biết ý Dương tướng quân thì sao?” Băng Dũng hướng ánh mắt về phía Dương Quốc.
Dương Quốc làm người thẳng tính, không muốn lòng vòng như Vũ Hà, hắn bình tĩnh nói ra: “Dương gia quyết tâm đầu nhập vào Tứ điện hạ và Tam công chúa là vì xem trọng đoạn tình nghĩa giữa tam công chúa cùng vị Hậu Cung Chi Chủ kia!”
Hắn nói rất thẳng, cũng khiến Băng Dũng dù muốn nghi ngờ cũng không có lý do.
Bầu không khí nhất thời tĩnh lặng, Băng Dũng uống một ngụm rượu, hơi suy tư nói ra:
“Nếu Hoàng tỷ không qua lại với hắn, hôm nay các vị liệu có xuất hiện ở đây?”
Vũ Hà cùng Dương Quốc liếc nhau, cùng lúc lắc đầu, mở miệng nói:
“Thứ cho chúng ta nói thẳng, ngoài trừ Lục hoàng tử và Thất hoàng tử còn nhỏ ra, điện hạ cùng Tam công chúa thua thiệt không ít so với các vị còn lại…chúng ta không thể đem vận mệnh gia tộc ra đánh cược!”
Băng Dũng bất tri bất giác siết chặt nắm tay, hắn hiểu lời của hai người bọn hắn là đúng, đổi lại là hắn cũng sẽ làm như vậy.
Đại Hoàng Huynh có mẫu thân là Hoàng Hậu đương triều, lại được sinh ra sớm nhất, một thân thực lực đã là Luyện Hư Viên Mãn, đủ sánh ngang hai vị gia chủ trước mặt.
Nhị Hoàng Huynh Luyện Hư Hậu Kỳ, liên kết cùng Lâm gia và không ít thế lực khác, phe cánh rất vững chắc.
Ngũ Hoàng Muội là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, bình thường hòa nhã dễ gần, là tình nhân trong mộng của vô số thiên tài anh kiệt trên khắp Đế Quốc, được bọn hắn toàn lực ủng hộ, mẫu thân càng là vị quý phi được Phụ Hoàng sủng ái nhất.
So với ba phe, Băng Dũng hắn và tỷ tỷ chỉ vượt qua Lục Hoàng Tử, về phần Thất Hoàng Tử còn nhỏ vẫn ở Thánh Linh Học Phủ học tập nên không tham gia tranh đấu.
Băng Dũng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ưu thế của mình là có một quân sư siêu quần, là tình cảm tỷ đệ hai người hòa thuận, mà quân sư hiến kế tỷ tỷ tìm cho hắn một anh rể tốt, tạo tiền đề trực tiếp để tranh đấu ngôi vị kia.
Nghĩ đến đây, Băng Dũng cảm thấy có tỷ phu tốt không biết tận hưởng chính là ngu ngốc, nhìn hai vị gia chủ trước mắt, nhàn nhạt nói ra:
“Nếu quan hệ