“Không được!”
Lạc Nam nghe lời nói của sư phụ nhất thời đổ một tầng mồ hôi, nữ cường nhân này làm việc quả nhiên không theo thói thường, hắn vội vàng nói:
“Phương châm làm việc của Hậu Cung là người không phạm ta, ta không phạm người!”
“Được rồi, cùng lắm đến Man Hoang lão nương mang ngươi đi đào mộ, ở nơi đó mộ của Bát Chuyển có không ít đâu!” Võ Tam Nương đưa ra một phương án khác.
Đẳng cấp của Man Hoang Tinh cao hơn Việt Long Tinh, số lượng cường giả đương nhiên cũng nhiều hơn, mộ phần Bát Chuyển Thể Tu không hề thiếu, quan trọng là ngươi đào được hay không mà thôi.
Lạc Nam nhất thời trầm tư, mặc dù lén lút đi đào mộ phần của người khác cũng không phải chuyện lương thiện gì, bất quá so với trực tiếp giết người rút xương tốt hơn nhiều lắm, hắn hài lòng:
“Cứ quyết định như vậy!”
Võ Tam Nương thấy hắn đã quyết xong, một lần nữa không để ý đến Lạc Nam, say mê quan sát Bát Môn Độn Giáp.
“Hả?”
Lạc Nam lúc này đột ngột cảm giác trên đỉnh Cung Đình Thụ có chút dị động, hắn lập tức bay lên quan sát.
Chỉ thấy quả trứng to tròn của yêu thú có huyết mạch Thanh Loan đang nhẹ nhàng rung rinh, bên cạnh nó là một sợi lông vũ lộng lẫy hoa lệ, chính là lông đuôi của Thần Thú Thanh Loan mà Lạc Nam đổi được trong lần tham gia đại hội ở Quần Đảo Nga Mỹ.
Quả trứng này được ấp đã rất lâu, thời gian phần lớn của nó đều nằm trong Gia Tốc Trận, ngay cả Lạc Nam cũng không biết mình đã tiêu tốn bao nhiêu Linh Thạch cho nó, lúc này đây rốt cuộc có chút dị động.
Phải biết bên trong có một gia hỏa sở hữu sẳn huyết mạch Thần Thú a, Lạc Nam bình thường không nhắc đến nhưng cũng rất mong chờ Hậu Cung sở hữu một thành viên như vậy.
“Sinh mệnh bên trong trứng đang dần thức tỉnh, bất quá thời gian trứng nỡ cũng không ngắn, trừ khi có một Thần Thú Thanh Loan chân chính ấp nó!” Kim Nhi đánh giá quả trứng, mở miệng nói ra.
Lạc Nam khóe miệng co giật, nếu có thần thú Thanh Loan ấp trứng thì ta còn cần trứng làm gì? bất quá đã có động tĩnh tích cực là tốt rồi, khi nào nỡ cũng không quan trọng.
Hăn đem một đống lớn Cực Phẩm Linh Thạch chấn đống xung quanh quả trứng, gia tăng linh khí cho nó, lúc này mới cười tà nhìn xuống Thanh Tuyền Cung.
…
Tiêu Thanh Tuyền bị lời nói của Lạc Nam sáng nay làm cho bồn chồn không dứt, mặc dù nàng đã chấp thuận gả cho hắn, mặc dù nàng cũng không từ chối đem mình cho hắn, nhưng khi nghĩ đến chuyện đó, gò má lại không nhịn được đỏ bừng, nhịp tim đập gia tốc hết sức lợi hại.
Cọt kẹt…
Âm thanh đại môn mở ra khiến Tiêu Thanh Tuyền giật bắn người, Lạc Nam cười tà bước đến khiến nàng vội vàng dời mắt, không dám nhìn thẳng hắn.
“Tuyền nhi, phu quân đợi giây phút này đã lâu a!” Lạc Nam ngồi đối diện Tiêu Thanh Tuyền trên giường đệm, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng đang pha lẫn nét xấu hổ, thủ thỉ nói ra.
Cảm nhận hơi nóng của nam nhân ngày càng gần, Tiêu Thanh Tuyền dù gì cũng đã trải qua một quá khứ đau khổ, đắng cay ngọt bùi đều cảm nhận hết rồi, rất nhanh cố gắng lấy bình tĩnh nhìn vào hắn, bờ môi nhẹ mở nghi ngờ:
“Có phải khi lần đầu nhìn thấy thiếp, chàng đã nảy sinh ý đồ xấu?”
Lạc Nam không phủ nhận gật đầu, đem đôi tay nàng nắm chặt, chân tình nói:
“Nàng là nữ nhân khiến phu quân bị chinh phục trong lần gặp đầu tiên, nhìn dáng vẻ kiên cường không khuất phục của nàng khi trèo lên Thiên Trọng Sơn, ta đã quyết tâm phải bảo vệ nàng cả một đời!”
“Phu quân…” Tiêu Thanh Tuyền nhu tình nỉ non, nhớ lại lúc hai người gặp nhau, nhớ lại lúc hắn bế nàng bước lên những bậc thang cuối cùng, đem truyền thừa của Độ Kiếp Kỳ nhường cho nàng, ánh mắt nhất thời mê ly.
Nàng không phải nữ nhân đầu tiên của hắn, nhưng những gì hai người trải qua đến nay vẫn được thiên hạ lưu truyền, có không biết bao nhiêu nữ tử nhìn nàng bằng đôi mắt ganh tỵ, những thứ này Tiêu Thanh Tuyền đều cảm nhận được.
Từ rất lâu về trước, hai từ gia đình đối với nàng là một thứ gì đó rất xa xỉ, nhưng khi ở bên Lạc Nam, ở cùng các tỷ muội trong Hậu Cung, tất cả những kỷ niệm, nàng biết mình đã tìm lại được Gia đình.
Huống hồ nàng và Huyết Linh Tông có thù, cũng là phu quân thay nàng xả giận, đem bọn hắn toàn bộ nghiền nát.
Nghĩ đến những gì nam nhân trước mặt từng làm cho mình, một khỏa trái tim của Tiêu Thanh Tuyền bị ấm áp bao trùm, nàng nhẹ ngẩng đầu, động tình nỉ non:
“Phu quân, hôn thiếp!”
Lạc Nam cung kính không bằng tuân mệnh, cúi đầu đặt một nụ hôn lên bờ môi kiều diễm đỏ mộng ấy…
Tiêu Thanh Tuyền như bị điện giật, vòng tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa, bốn cánh môi mân mê lẫn nhau, tham lam cảm nhận hơi thở của đối phương.
Môi của Thanh Tuyền rất mềm, rất ngọt, lại thoang thoảng hương thơm của các loại Linh dược đặc trưng mà chỉ Luyện Đan Sư mới sở hữu, Lạc Nam tham lam luồng lưỡi vào bên trong, cùng lưỡi nàng quấn quít.
Đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, nhưng mỗi một lần hắn hôn nàng, Tiêu Thanh Tuyền đều cảm nhận được sự thương tiếc, trân trọng của phu quân giành cho mình, khiến nàng như trầm mê vào trong đó.
Chụt chụt chụt…
Theo thời gian, động tác của hai người ngày càng cuồng nhiệt, bàn tay Lạc Nam đã bí mật đem áo ngoài của nàng lột xuống, để lộ nước da trắng ngần không tỳ vết cùng cái áo ngực đen tuyền đối lập bao phủ bộ ngực hoàn mỹ kia.
Lạc Nam nhả ra bờ môi ửng đỏ, nhìn đôi mắt ướt át nước của nàng, giọng nói như có dục tình hấp dẫn: “Bảo bối, đêm xuân nhất khắc trị thiên kim, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ a!”
“Ừm”
Tiêu Thanh Tuyền trầm mê vào bên trong, thân thể ngoan ngoãn mặc hắn sắp xếp.
Lạc Nam đem nàng đè xuống giường, hắn nhìn chằm chằm dung nhan thoát tục của nàng, trong ánh mắt đều là khen ngợi…
Tóc dài đen mượt xỏa tung, vầng trán như ngọc nhãn nhụi, mắt sáng như sao, mũi ngọc cao thẳng, mặt trái xoan cùng má lúm đồng tiền, đôi môi hồng nhuận tươi thắm.
Nàng sở hữu một vẻ đẹp đài các giống với Nam Cung Uyển Dung, nhưng khác với sự ôn nhu hiền diệu của Uyển Dung, Tiêu Thanh Tuyền lại có nét kiên cường bất khuất, khí chất có một tia anh khí, điều này hình thành từ hoàn cảnh trước đây của nàng, trở thành vẻ cuốn hút riêng biệt của Tiêu Thanh Tuyền.
Lúc này, bên cạnh bàn kế bên giường nệm, một chiếc nhẫn lơ lửng mà bay, muốn rời khỏi nơi diễn ra cảnh tượng xấu hổ.
Lạc Nam thấy vậy cười tà, vội vàng ác thú vị đem chiếc nhẫn bắt lấy, đeo vào ngón tay.
“Ngươi…vô sĩ, muốn làm gì?” Âm thanh vừa giận vừa thẹn của Đan Mộng Cơ truyền ra, nào còn chút trong trẻo lạnh nhạt như ban đầu?
“Khà khà, ta muốn nàng chứng kiến ta sủng ái Thanh Tuyền ra sao, để nàng không cần lo lắng!” Lạc Nam lẽ thẳng khí hùng, chỉ là khóe miệng có nét cười xấu xa.
“Biến thái, hạ lưu!” Đan Mộng Cơ tức run, tên này rõ ràng muốn trêu chọc nàng, cho nàng chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Lạc Nam mặc kệ, làn môi đã tìm đến cái cổ trắng ngần của Tiêu Thanh Tuyền hôn lên, tận hưởng từng tấc da thịt của nàng.
“Phu quân, sư phụ như vậy…” Tiêu Thanh Tuyền đôi môi thở dốc, nhìn thấy có sư phụ một bên chứng kiến khiến gò má nàng càng thêm đỏ, mỹ lệ cực kỳ.
“Nàng yên tâm, Mộng Cơ không thoát khỏi tay ta…để nàng ấy học hỏi kinh nghiệm cũng tốt!” Lạc Nam cười hì hì, mút lấy xương quai xanh như được khắc gọt của Tiêu Thanh Tuyền.
“Vô liêm sĩ!” Đan Mộng Cơ tức nổ, nàng hận không thể phá tan chiếc nhẫn bay ra đạp tên này một cước, bất quá tính cách cao quý đoan trang nên không biết dùng từ gì để chửi mắng hắn ngoài “Vô liêm sĩ, bỉ ổi, biến thái…” các loại.
Tiêu Thanh Tuyền nghe Lạc Nam nói, nhất thời hơi suy nghĩ, nàng đã yêu Lạc Nam, như vậy đương nhiên hy vọng sư phụ đồng thời gả cho phu quân, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ba người cả đời hạnh phúc bên nhau, đối với sư phụ ở bên cạnh cũng không mấy kháng cự.
Lạc Nam thấy nàng không phản đối, nhất thời càng thêm thương yêu, trận trọng từng tất da thịt của thê tử, bàn tay đã thành thạo đem lớp áo ngực cởi ra.
Đôi gò bông đào thiếu nữ tràn ngập khí tức thanh xuân hiện hữu, tròn vo đầy đặn, trắng nõn căn tràn nhựa sống, hai hạt thịt đỏ tô điểm nơi trung tâm, xung quanh là quầng vú hồng nhạt, hết sức bắt mắt.
Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn nhìn chằm chằm ngực mình, tâm lý nhất thời có chút tự hào, vốn nàng cảm thấy của mình không to bằng Diễm Nguyệt Kỳ hay Mộc Tử Âm sợ hắn không thích nữa đấy.
“Đẹp không?” Nàng quyến rũ hỏi.
“Rất đẹp, ta hôn nó nhé?” Lạc Nam thủ thỉ, trong lúc nói còn dùng ngón tay cọ cọ chiếc nhẫn đang đeo, như muốn tiếp tục kích thích Đan Mộng Cơ.
“Ừm…ngày thiếp đồng ý vào Hậu Cung, thân thể này đã thuộc về chàng rồi!” Tiêu Thanh Tuyền nhu tình nói.
Rất nhanh, bầu ngực nàng đã bị chiếm hữu.
Một tay hắn bao trùm bên phải, nhẹ nhàng xoa nắng vuốt ve, vú của nàng hết sức vừa tay, một bàn tay rộng của Lạc Nam đã nắm trọn vào trong, xúc cảm rất thoải mái.
Phía bên trái, miệng rộng của hắn đã đem một phần ba ngọn đồi ngậm vào trong miệng say sưa mút lấy, đầu lưỡi đánh liên tục vào hạt thịt đỏ của nàng, khiến nó săn cứng lên trong