Đem Ngũ Long Kéo Xe thu vào Nhẫn Trữ Vật, vì nó đã là vật chết nên không ảnh hưởng gì, sau đó truyền ý niệm lên Đại Môn Thạch Điện.
Kẽo kẹt…
Dưới ý niệm của Lạc Nam mấy người, cánh cửa đại môn mở ra một cái khe, lực đẩy vô hình từ Đại Trận dưới đất sinh ra, đem ba người đẩy bay ra ngoài.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Vừa rời khỏi, âm thanh không gian nổ tung và tiếng quát tháo ồn ào đã vang dội trời đất, Nhân Kê toàn thân chấn động, những khí tức tại chiến trường này hoàn toàn không phải nó có thể đối kháng.
Lạc Nam và Võ Tam Nương cũng đưa mắt nhìn lên bầu trời, nhất thời cả hai gương mặt ngưng trọng xuống, hai mặt nhìn nhau.
Chỉ thấy giữa thiên không rộng lớn, tầng tầng không gian không ngừng bị đánh sập, vài thân ảnh khổng lồ liên tục tung ra công kích khủng bố, nhắm đến một tên lão già tiên phong đạo cốt tay cầm phất trần, râu tóc trắng xóa.
Đó là bốn tên Cự Hán tộc với thân thể khổng lồ, diện mạo hung ác, trên thân mỗi tên là cả sáu cánh tay, thân đầy gai nhọn, hiển nhiên đã tri triển bí kỹ của chủng tộc để gia tăng sức mạnh.
Bốn tên Cự Hán mỗi một quyền đấm ra, đều khiến không gian băng liệt, trời đất tối sầm, ngay cả sương mù trong Man Hùng Mộ Địa cũng đã bị đánh tan từ lâu rồi, mà cảnh tượng phía trước Thạch Điện đã sớm hoang toàn không chịu nổi, ngay cả khối Khảo Nghiệm Thạch cũng bị liên lụy nứt ra một cái khe, có thể thấy khủng bố đến mức nào.
“Tên yếu nhất cũng là Thập Chuyển Sơ Kỳ Thể Tu!” Võ Tam Nương nhìn đội hình của Cự Hán Tộc mà hít một ngụm lãnh khí.
Trong bốn tên, một tên Thập Chuyển Sơ Kỳ, một tên Thập Chuyển Trung Kỳ, một tên Thập Chuyển Hậu Kỳ, kẻ cuối càng là Thập Chuyển Viên Mãn.
Thực lực của bất kỳ tên nào cũng vượt qua nàng một mảng lớn, vậy mà lúc này cả bốn đang vây công một tên lão già bé xíu, nhưng không làm gì được lão.
Lão già thân thể trơn trượt như cá trạch, chân đạp Mây Đỏ len lõi qua từng đòn từng đòn công kích mang tính hủy diệt của bốn tên Cự Hán, lại tung ra phất trần phản kích.
Mỗi một cú Phất Trần của hắn đều bao phủ Tiên Lực, vừa quất ra đã lập tức biến lớn, không chút dư thừa nện thẳng vào thân thể to lớn của Cự Hán.
Thanh Phất Trần này, cũng là một kiện Cực Cấp Pháp Bảo, có thể gia tăng uy lực công kích bằng Tiên Lực cho người sử dụng trên diện rộng.
Một trận đại chiến đánh đến thiên địa gần như sụp xuống, một gốc Man Hùng Mộ nát thành phấn vụn…
Bên phía Cự Hán Tộc có ưu thế hơn về mặt nhân số, mà bên phía Lão già lại sở hữu một cổ lực lượng cao cấp, bị vây công nhưng thậm chí chiếm thế thượng phong.
“Lão già này…” Lạc Nam ánh mắt lóe lên một tia sát khí nhìn năm thân ảnh trên bầu trời, buộc hắn phải vội vàng áp chế để tránh bị đối phương cảm ứng được.
Huyết Mạch Nghịch Long và Cuồng Sát Tinh Kim kết hợp, Long Lực Đỉnh và Sát Kim Đỉnh khiến tính cách của Lạc Nam càng thêm táo bạo hơn một chút.
“Hắn là đồng bọn của thằng mặc cẩm y kia!” Đan Mộng Cơ nhìn thấy Lão già thi triển Tiên Lực, lại thỉnh thoảng dùng đến Vũ Kỹ quen thuộc giống với thanh niên cẩm y như Xích Diễm Chưởng, chân lại đạp đám mây lửa màu đỏ, không hề khó đoán ra thân phận của lão già.
Chỉ là chưa rõ vì sao lão già lại cùng Cự Hán Tộc phát sinh xung đột, bất quá chuyện này thật sự có lợi với mấy người bọn họ.
“Có nắm chắc hay không?” Võ Tam Nương nhìn Lạc Nam, nàng đã nhận ra được sát khí trên người hắn.
Dù là Cự Hán Tộc hay lão già tóc trắng đều là kẻ thù của nàng và Lạc Nam, nếu có thể nhân cơ hội này giết sạch cả đám, chính là một mũi tên trúng rất nhiều đích.
Lạc Nam nhíu chặt chân mày nhẹ lắc đầu, hắn cảm giác được lão già tiên phong đạo cốt này mạnh hơn cẩm y thanh niên không biết bao nhiêu lần.
Lạc Nam cũng thừa hiểu, mình sở dĩ có thể dễ dàng giết chết Cẩm y thanh niên bởi vì đối phương chỉ là một kiện phân thân, rất nhiều thủ đoạn bị hạn chế, ngay cả Vũ Khí cấp cao cũng không thấy đem ra sử dụng.
Nhưng lão già trước mặt chính là bản thể hàng thật giá thật, một thân thực lực càng là đạt đến Chân Tiên Viên Mãn, tay lại cầm Cực Cấp Pháp Bảo, chưa kể rất có thể còn thủ đoạn ẩn giấu nào khác, dù là mình dựa vào Long Lực cũng chưa chắc ép được đối phương.
“Chúng ta trước hết tọa sơn quan hổ đấu!” Võ Tam Nương để nghị.
“Là chó cắn chó!” Lạc Nam cười đính chính một tiếng, mang theo nàng và Nhân Kê giả vờ sợ hãi chạy khỏi chiến trường, bất quá vẫn đứng từ xa âm thầm quan sát.
Lão già và mấy tên Cự Hán đương nhiên cảm giác được bọn hắn, bất quá đối với “mấy con kiến nhỏ” này lại không rảnh bận tâm, tiếp tục lâm vào đại chiến.
“Lão già khốn kiếp rốt cuộc là ai? Dám đến Man Hoang Tinh chúng ta giễu võ giương oai!” Cự Hán có tu vi Thập Chuyển Viên Mãn uy nghiêm quát, sáu cánh tay của hắn đều đeo lấy Bao tay đầy gai nhọn như sắt thép, nhìn qua đã khiến người khác rùng mình.
Bị một nắm đấm thép đó đánh vào, không biết sẽ là cảnh tượng gì, mà làn da của hắn so với những người khác có màu sắc càng đậm hơn, răng nanh tám cái, hết sức dữ tợn.
Tên Cự Hán này đồng thời cũng là Cự Hán Tộc trưởng – Cự Hán Vương, chiến đấu và lực phòng ngự kinh người đến cực điểm, dù bị Tiên Lực vài lần quất vào người, nhưng vết thương cũng không quá sâu, chưa đủ gây nên trí mạng.
Lão già này ra tay giết đi trưởng lão Cự Hán Tộc cao quý đó là hành vi không thể dung thứ, huống hồ trước đó Cự Hán Tộc chết đi vài thành viên trong tay Võ Tam Nương, nhưng đều bị Cự Hán Tộc cùng một chỗ gôm lại đổ lên đầu lão già.
Vì muốn chấn nhiếp thiên hạ nhằm thể hiện uy nghiêm của Đại Tộc, Cự Hán Vương và ba vị trưởng lão đích thân tìm đến phía trước Thạch Điện tính sổ, rốt cuộc phát sinh đại chiến như hiện tại.
“Hừ, một lũ mọi ti tiện! nếu không phải nể mặt Thiên Đạo, lão phu bóp nát các ngươi như một lũ kiến!” Lão già cũng chính là Ất Lão khinh thường cười, dù hình dáng bé nhỏ nhưng khí phách trực tiếp vượt qua mấy tên Cự Hán một bậc.
Ít nhất từ vẻ bề ngoài, Ất Lão quả thật nhìn giống người hơn.
Cự Hán Tộc là một trong hai nhà thống trị Man Hoang Tinh rất nhiều năm, sao có thể để có người lớn lối trước mặt mình như vậy? nhất thời Cự Hán Vương cùng ba tên trưởng lão phẫn nộ, tiếp tục lao vào Ất Lão, từng đòn từng đòn đều dốc hết sức bình sinh.
“Kỳ quái, với thực lực của công tử, dù chỉ là một phân thân cũng nên sớm đoạt lấy truyền thừa rồi chứ? vì sao hiện tại vẫn chưa ra ngoài?”
Ất lão lông mày nhíu thặt chặt, trong lòng sinh ra một chút bất an nhìn về phía Thạch Điện, mặt khác lại phân tâm đối chiến cùng Cự Hán Tộc.
Đám to xác này quả thật phòng ngự không tệ, Ất Lão cũng chẳng muốn dây dưa lòng vòng với chúng, chỉ cần công tử thành công lấy được Hồng Hoang Cốt Kinh, hai người bọn hắn sẽ lập tức trở về Tiên giới, mặc kệ đám thổ dân này tức giận.
Ất Lão không hề biết là, phân thân của vị công tử mạnh mẽ trong mắt hắn hiện tại ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Mấy người Lạc Nam chạy ra xa, phát hiện Hoàng Kim Xẻng đang run lẩy bẩy như con chuột núp dưới mặt đất, gặp mấy người Lạc Nam tiến lại mừng rỡ quá đỗi: “Chủ nhân!?”
“Ừm, ngươi hiện tại có thể tự do!” Lạc Nam nhìn Hoàng Kim Xẻng gật gật đầu, đem Linh Hồn Bổn Nguyên trả lại cho hắn, kèm theo đó là một chiếc nhẫn Trữ Vật.
Hoàng Kim Xẻng kinh ngạc đến ngây người, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Thế nào? Số tài vật trong Nhẫn đủ ngươi sống phú quý cả một đời, không cần mạo hiểm trộm mộ của người khác, cẩn thận một ngày không may đến tính mạng cũng chẳng còn!” Lạc Nam nghiêm giọng nói.
“Chủ nhân…ngươi thật sự không cần ta nữa?” Hoàng Kim Xẻng Tiểu Đậu Bỉ hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm tình.
Hắn không biết nên vui hay nên buồn, mặc dù lúc đầu là bị Lạc Nam bức ép, nhưng chủ nhân chưa từng xem hắn là người hầu, nói chuyện với hắn cũng rất bình đẳng, sẳn sàng tiêu diệt rất nhiều thiên tài để giữ bí mật, tránh liên lụy đến Tiểu gia của hắn.
Hoàng Kim Xẻng vốn đã có ý định đời này đi theo Lạc Nam lăn lộn, thậm chí không ngại nguy hiểm núp ở gần Thạch Điện chờ bọn hắn tiến ra tụ hợp.
Bây giờ Lạc Nam bất chợt nói trả tự do cho hắn, Hoàng Kim Xẻng không chút vui mừng, trái lại bị đả kích đến gương mặt trắng nhợt, ấp a ấp úng.
“Được rồi!”
Lạc Nam thấy biểu tình của tên này, nhất thời có