“Nếu đạo hữu đã vì Hồ Khinh Vũ ta cân nhắc nhiều thứ như vậy, chắc hẳn có cách để dạy ta?”
Hồ Khinh Vũ đè ép cảm xúc trập trùng xuống lòng ngực, hướng Liễu Ngọc Thanh chắp tay nói.
“Dạy thì không dám, chỉ là chút đề nghị để Hồ tộc trưởng cân nhắc mà thôi!” Liễu Ngọc Thanh quyến rũ cười mị mị, biết cá đã cắn câu rồi.
“Xin cứ nói!” Hồ Khinh Vũ dịu giọng nói.
Liễu Ngọc Thanh tiến lên phía trước một bước, nhìn ra biển rộng mênh mông, thở dài một hơi:
“Những gì ta nói với Hồ tộc trưởng từ nãy đến giờ, thực chất chỉ là một loại suy đoán, bởi vì kết quả thực tế có thể sẽ càng tệ hơn, thực lực Huyết Hoàng Địa chưa ai rõ ràng kinh khủng như thế nào, nói không chừng ngay cả Ngưu Ngũ Bá mấy người bọn hắn cũng bất lực, khi đó dù Hồ tộc trưởng có chủ động hiến thân để được che chở, thử hỏi Ngưu Ngũ Bá có dám nhận hay không?”
Lời này của Liễu Ngọc Thanh có chút bất cận nhân tình, trước đó vừa tay bắt mặt mừng thành lập Diệt Huyết Liên Minh, quay mặt đi đã không có chút tin tưởng vào Ngưu Ngũ Bá, bất quá những gì nàng nói chính là căn cứ vào sự thật.
Hồ Khinh Vũ thầm nghĩ mà rùng mình, nếu thật sự Huyết Hoàng Địa mạnh mẽ như vậy, nếu thật sự Huyết Hoàng Địa muốn chiếm hữu nàng, phải làm sao? nàng chết không quan trọng, cái quan trọng là an nguy của hàng ngàn tộc nhân Hồ tộc.
“Ta mặc dù không lớn tuổi bằng Hồ tộc trưởng, nhưng đã nếm trải không ít đắng cay ngọt bùi của thế giới này, Liễu Ngọc Thanh chỉ tin tưởng người một nhà của mình, cái gọi là Hội đồng Diệt Huyết Liên Minh chỉ hưởng ứng cho có lệ mà thôi!” Liễu Ngọc Thanh chính thức ngã bài, nhất thời khiến Hồ Khinh Vũ kinh ngạc đến ngây người.
Mặc dù nàng quả thật lớn tuổi hơn Liễu Ngọc Thanh, thành danh lâu hơn Liễu Ngọc Thanh, nhưng vẫn bị suy nghĩ và lời nói của Liễu Ngọc Thanh làm cho xao động, từ khi đặt chân lên Mộng Tiên Chu, chưa bao giờ bình tĩnh qua một lần.
Liễu Ngọc Thanh nhìn xuống mặt biển, mỉm cười nói tiếp: “Người xưa vốn có câu nói rất hay, chính là: “cho cần câu tốt hơn cho xâu cá!””
“Nếu trong tương lai Hồ tộc thật sự bị Huyết Hoàng Địa nhắm vào, dù Giao Tộc hay Thiên Yêu Học Phủ có tiến hành chi viện, đó chỉ xem là hành vi “cho cá” của bọn hắn, giải quyết được cơn đói nhất thời của Hồ Tộc, mà không giải quyết được triệt để vấn đề phát sinh sau này, có đúng không?”
Liễu Ngọc Thanh phân tích từ đầu đến cuối, hầu như không lọt kẻ hở, Hồ Khinh Vũ và chúng nữ chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Mặc dù những gì nàng nói chỉ là suy luận cá nhân, nhưng tất cả đều có dẫn chứng rõ ràng, hơn nữa trong những chuyện an nguy đến cả đại tộc như vậy, Hồ Khinh Vũ thà tin tưởng dù xác suất xảy ra chỉ là cực nhỏ.
“Nói như vậy, Liễu đạo hữu có thể cho Hồ tộc chúng ta “cần câu cá” sao?” Hồ Khinh Vũ đã không muốn tiếp tục dây dưa lòng vòng, đi thẳng vào chính đề.
“Đương nhiên, ta không những cho Hồ tộc “cần câu”, mà còn bảo hành vĩnh cửu!” Liễu Ngọc Thanh có chút đùa nói.
“Không biết là?” Hồ Khinh Vũ hít sâu một hơi, môi anh đào khai mở.
Liễu Ngọc Thanh ánh mắt bất chợt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Hồ Khinh Vũ, ngữ xuất kinh nhân:
“Ta có thể giúp Hồ Tộc Trưởng trong thời gian ngắn chưa đầy một năm đột phá Bát Giai Yêu Thú! Gia tăng thiên phú lên vô số lần, không để lại chút di chứng!”
Hồ Khinh Vũ và Hồ Ngọc Nghiên toàn thân chấn động, hô hấp tràn đầy hương thơm, rốt cuộc cũng hiểu “cần câu” mà Liễu Ngọc Thanh nhắc đến là thứ đồ gì.
Nếu Hồ Tộc bị Huyết Hoàng Địa nhắm vào, phải nhờ Thiên Yêu Học Phủ chi viện cứu trợ, khi đó sẽ phải lệ thuộc và mang ơn Ngưu Ngũ Bá.
Nhưng nếu Hồ Khinh Vũ nàng đột phá thành một Bát Giai Yêu Thú mạnh mẽ, nàng chỉ cần ngồi im một chỗ tọa trấn Hồ Tộc, Huyết Hoàng Địa muốn tấn công Hồ Tộc cũng phải cân nhắc kiêng kỵ rất nhiều thứ.
Thậm chí Hồ Khinh Vũ có thể dựa vào tự thân thực lực mạnh mẽ tự tay giải quyết cường địch mà không cần hỗ trợ từ thế lực khác, như vậy chẳng phải chính là “cần câu” tốt nhất, chất lượng nhất hay sao?
Mặc dù dựa theo quy tắc định ra, Bát Giai và Độ Kiếp không được nhúng tay vào tranh đấu trong một năm, nhưng các nàng chính là đang suy tính chuyện tương lai lâu dài mà không phải chỉ trong một năm ngắn ngũi.
Bởi bất kỳ ai cũng hiểu rất rõ, trận chiến này sẽ kéo dài, bất kể là Huyết Hoàng Địa hay Tu Chân Giới, muốn triệt để tiêu trừ một phương còn lại không phải thời gian ngắn có thể làm được.
Nếu là bất cứ người nào khác dám mở miệng hứa hẹn giúp Hồ Khinh Vũ đột phá Bát Giai và còn tăng lên thiên phú, nàng sẽ cho đối phương một cái ánh mắt khinh thường và quay lưng rời đi.
Ngươi ảo tưởng sao?
Nhưng người mở miệng hứa hẹn chính là Liễu Ngọc Thanh, người cầm đầu Hậu Cung ở thời điểm hiện tại chỉ sau Lạc Nam, nhìn thấy tốc độ phát triển khủng khiếp của Hậu Cung, Hồ Khinh Vũ không có chút nghi ngờ nào về lời nói của Liễu Ngọc Thanh.
Nàng tin chắc mình có thể đột phá Bát giai, có thể tăng cao thiên phú.
Chỉ là trên trời không có cái bánh nào tự nhiên rơi xuống, cái già nàng phải trả sẽ là gì đây?
“Chuyện tốt như vậy tin tưởng ai cũng sẽ động tâm, ta cũng không ngoại lệ, bất quá chỉ sợ không đáp ứng nổi cái giá mà Liễu đạo hữu sắp đưa ra!” Hồ Khinh Vũ khiêm tốn nói.
Liễu Ngọc Thanh bất chợt quay lại, nắm lấy bàn tay mềm mại của Hồ Khinh Vũ, ánh mắt tràn ngập chân thành, thái độ chuyển biến rõ rệch.
Hồ Khinh Vũ trong lòng nhẹ run, muốn rụt tay lại nhưng trong đầu lại bất tri bất giác nhớ đến nữ nhân trước mặt lại là mẫu thân của tên nam tử xấu xa kia, bất giác mềm nhũn.
“Như ta đã nói, Liễu Ngọc Thanh này chỉ tin tưởng người một nhà, bí quyết gia tăng thực lực nhanh chóng không thể chia sẽ cho người ngoài, nhưng Tiểu Nam đã nói Khinh Vũ ngươi chính là người một nhà của hắn! nên ta tin tưởng ngươi!” Liễu Ngọc Thanh thay đổi giọng điệu, trở nên hết sức ôn nhu, còn gọi từ Hồ tộc trưởng sang Khinh Vũ hết sức thân mật.
Bạch Tố Mai và Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt lóe sáng, mẫu thân hảo lợi hại a.
Cơ Nhã, Mộc Tử Âm, Nam Cung Uyển Dung chúng nữ nhìn nhau, trong lòng bất chợt cười khổ, nói chuyện nữa ngày trời, thì ra mẫu thân cố ý tìm thêm con dâu, còn kéo phu quân vào cuộc.
Bất quá không thể không nói, mẹ chồng các nàng đích thật lợi hại, chúng nữ thử đặt bản thân mình vào vị trí của Hồ Khinh Vũ, tự hỏi liệu mình có thể ngăn cản dụ hoặc to lớn ấy sao?
“Người một nhà? Hắn xem ta là một nhà?” Hồ Khinh Vũ ánh mắt có chút mờ mịt, hiển nhiên còn chưa hiểu rõ lắm ý đồ của Liễu Ngọc Thanh.
Dù sao nàng vẫn là nữ tử chưa xuất giá nha, kinh nghiệm làm sao bằng chúng nữ? ngay cả mấy nha đầu như Tình Nhi, Linh Nhi, Trúc Loan cũng hiểu rõ mà che miệng cười hì hì.
“Tiểu Nam từng nhiều lần đề cập trước mặt ta, hắn rất ưa thích Khinh Vũ ngươi, chẳng qua chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc!” Liễu Ngọc Thanh ra vẻ mẫu thân lo nghĩ cho con trai của mình, buông tiếng thở dài một hơi.
Phốc…
Chúng nữ cố nín cười, phu quân của các nàng từ bao giờ nói như vậy rồi? mẹ chồng cũng thật là…
Bất quá chúng nữ không tin, nhưng Hồ Khinh Vũ lại là trái tim chấn động, nhớ đến cảnh tượng năm đó tên ngốc kia ôm nàng, hôn nàng, còn đem cơ thể của nàng ngắm sạch sẽ, nhất thời gò má hiện hồng, có chút mị thái lắp bắp hỏi: “Hắn…hắn thật sự nghĩ như vậy về ta?”
“Cái quỷ gì? như vậy cũng được?” Trong lòng chúng nữ bay vụt ngang một bầy quạ, cả đám sắc mặt cổ quái, âm thầm gào thét: “Đừng nói với chúng ta là ngươi thật sự tin?!”
Chúng nữ không biết đoạn bí mật nhỏ giữa Lạc Nam và Hồ Khinh Vũ, bằng không có thể sẽ thay đổi suy nghĩ a.
Liễu Ngọc Thanh nhìn mặt mà nói chuyện rất tốt, vội vàng gật đầu than thở:
“Tiểu Nam hắn cái gì cũng tốt, nhưng tốt nhất chính là yêu thê tử, tất cả tài nguyên tu luyện tốt nhất đều ưu ái giành cho thê tử, vì thế thực lực có phần theo không kịp, phải gấp rút bế quan, bằng không đã sớm đến Hồ tộc tìm Khinh Vũ ngươi!”
Hồ Khinh Vũ càng nghe trong lòng càng loạn, hàm răng khẽ cắn cánh môi đỏ thẳm, mấy cái đuôi nhẹ nhàng cong