Bên trong đường hầm không gian…
Võ Tam Nương, Cự Mỹ Anh cùng Cự A Man thân thể buông lỏng đến cực hạn, mặc cho truyền tống trận đem ba người xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian, đích đến là Việt Long Tinh Cầu.
Mặc dù an toàn rời đi, nhưng sắc mặt cả ba lại cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ ngầu như màu máu, hiển nhiên việc Lạc Nam đột ngột tập kích đem ba người đẩy vào truyền tống trận khiến cả ba vừa cảm động vừa tự trách, hận bản thân thực lực quá yếu, không thể giúp gì cho hắn…
Đan Mộng Cơ thì không cần phải nói, tình cảm trong lòng dâng lên đến cực hạn, nàng biết rõ khung xương có thể đúc thành thân thể mới cho mình đang nằm trên người Võ Tam Nương, và nàng đang được trở về Việt Long Tinh, nhưng lại chẳng có chút vui mừng nào.
Nếu nam nhân kia chết, nàng và đồ nhi Tiêu Thanh Tuyền còn sống làm gì nữa?
Trong lúc mấy người theo đuổi cảm xúc khác nhau, hết sức bất chợt, dị biến nảy sinh…
Không gian rung động dữ dội, truyền tống trận chấn động, không gian nứt toát, quỷ tích sinh ra dao động, cảm giác giống như con đường ngươi đang di chuyển đột ngột sụp đổ…
“Không xong! Chẳng lẽ Tiểu Nam xảy ra chuyện?”
Võ Tam Nương biến sắc mặt trước tình huống, điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là lo lắng cho bản thân mình đang truyền tống, mà là lo lắng cho an nguy của Lạc Nam.
Bởi vì ai cũng hiểu Lạc Nam đang toàn lực bảo vệ trận pháp truyền tống, hiện tại truyền tống trận đã xảy ra vấn đề, chẳng lẽ nam nhân của nàng đã gặp nạn ?
Võ Tam Nương có thể nghĩ đến đương nhiên những người khác cũng sẽ nghĩ đến, nhất thời tâm trạng một đám chìm xuống đáy cóc…
Bên trong cơ thể nàng, Man Kiều nghiến răng ken két, nếu tên kia xảy ra chuyện gì, nàng thề sẽ đem cả Man Hoang đánh thành tro bụi để chôn cùng hắn...
Ý nghĩ này đồng thời xuất hiện trong lòng Cự Mỹ Anh, ánh mắt như trăng rằm lập lòe sát khí như hóa thành thực chất.
“Tại ta…tất cả là tại ta…nếu ta không quá yếu, nếu ta không cản trở, hắn cũng không liều lĩnh như vậy…” Cự A Man thân thể to lớn rung lên bần bật, ý tự trách trong mắt dâng lên tràn ngập, một khỏa trái tim như chuông đồng không ngừng gia tốc, máu huyết sôi sục chưa từng có, một thứ gì đó trực chờ nhào ra.
ẦM ẦM ẦM…
Trận pháp dao động dữ dội, vô số vết nứt xuất hiện, thậm chí cả hư không vòng xoáy cũng đang dần hình thành, không còn ổn định như lúc ban đầu, khiến sắc mặt một đám người hết sức khó coi.
Nếu ngay cả bọn họ cũng xảy ra sự cố, nếu ngay cả bọn họ cũng bị vô tận không gian nghiền nát, ai sẽ báo thù cho hắn? mọi nổ lực của hắn, mọi hy sinh của hắn chẳng lẽ hóa thành bọt nước hay sao?
Bọn họ đã truyền tống hơn một nửa chặn đường, chỉ còn không lâu sẽ thành công cập bến và chờ đợi Lạc Nam như lời hứa “yên tâm” của hắn, nào ngờ đột ngột xảy ra đột biến, không hoang mang mới là chuyện kỳ lạ…
ẦM ẦM ẦM…
Mặc kệ bọn họ bâng khuâng hay lo lắng, đường hầm không gian truyền tống trở nên không ổn định, vô số lổ hổng xuất hiện khiến sắc mặt đám người trầm trọng đến cực hạn.
Tất cả đều đủ kiến thức để hiểu rằng, nếu chẳng may bị hút vào lổ hỏng thời không, có thể sống sót để truyền tống đến một nơi kỳ dị nào đó hay không còn là điều may mắn, bởi vì trừ người sử hữu “Không Gian Linh Căn”, chẳng ai có thể điều khiển được vận mệnh của bản thân khi lạc trong không gian.
Nếu may mắn, ngươi sẽ được truyền đến hành tinh có sự sống, nhưng nói xui xẻo, ngươi có thể bị không gian nghiền nát thành cặn bả, hoặc lưu lạc trong thời không vĩnh viễn, mãi mãi cũng không tìm được đường ra…
Bất quá mặc dù như vậy, nhưng không một ai dám làm ra hành động nào khác, bởi vì không có tự tin bản thân có thể tác động đến không gian truyền tống, nói đúng hơn là không đủ khả năng để thay đổi quỷ tích không gian.
Người bố trí ra trận pháp xuyên toa giữa các hành tinh là nhân vật không phải Võ Tam Nương hay bất kỳ ai ở đây có thể so sánh…
“Chẳng lẽ im lặng chịu trận hay sao?” Cự Mỹ Anh hít sâu một hơi nói, thân thể nàng đã không vững vàng khi truyền tống trận xảy ra sự cố, kích thước quá lớn dễ dàng bị dạt trôi hơn những người khác…
“Toàn lực nắm lấy nhau, thật chặt!” Võ Tam Nương quát, sau đó nàng leo vào trong cổ áo của Cự Mỹ Anh, bấu víu thặt chặt…
Mà Cự Mỹ Anh cũng nắm chặt tay Cự A Man, không để đệ đệ mình bị lạc mất trong vô tận không gian mờ mịt…
Bất quá mặc dù như vậy, nhưng không gian vẫn là một cái gì đó cao thâm khó dò, dù Võ Tam Nương đã là một Cửu Chuyển Thể Tu, viễn siêu các cường giả Việt Long Tinh Cầu, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình thật bé nhỏ trước hư không mờ mịt…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
“Không được!”
Theo âm thanh hoảng hốt của Cự Mỹ Anh, đường hầm hư không trước mặt đột ngột xuất hiện một cái lỗ đen vặn vẹo ngăn cản trước mặt mọi người, hiển nhiên trận pháp truyền tống hư hỏng nặng nề hơn tưởng tượng, đường hầm không gian đã xuất hiện các lối đi hư vô mờ mịt khác…
“Mau dùng lực!” Võ Tam Nương quát lớn, không thể tiếp tục cân nhắc vấn đề nguy hiểm bên trong không gian nữa, Linh Lực toàn thân vận chuyển, từ trong lòng Cự Mỹ Anh tung ra một đấm bao phủ bởi ba loại Dị Hỏa, muốn đem lổ đen trước mặt nghiền nát…
Cự Mỹ Anh cắn răng, Cự Khiên xuất hiện trong tay, thô bạo hướng lỗ đen nện mạnh…
ẦM ẦM…
Lỗ đen tan vỡ, lộ ra lối đi cho mấy người…
“KHÔNG…!”
Chưa kịp mừng rỡ, Đan Mộng Cơ đã tuyệt vọng hét lên một tiếng thanh lãnh…
Răng rắc…
Đường hầm không gian truyền tống vốn đã suy yếu, hiện tại gặp Võ Tam Nương và Cự Mỹ Anh thi triển lực lượng, nó như thủy tinh vỡ vụn, triệt để nát bấy…
“Nắm chặt vào!” Võ Tam Nương gầm thét, bởi vì khi đường hầm truyền tống biến mất, vô số lực hút không gian tác động lên cơ thể các nàng, muốn tách rời cả đám, thậm chí da thịt và lỗ chân lông đã hoàn toàn rỉ máu, sắp có dấu hiệu vỡ vụn…
Hai cái lổ hỏng không gian như miệng quái vật khổng lồ mà thần bí, toàn diện hút lấy Cự Mỹ Anh và Cự A Man theo hai hướng khác nhau…
Võ Tam Nương thậm chí chui vào áo yếm của Cự Mỹ Anh, nằm giữa khe núi trắng ngần thơm ngát nhưng chật chội của nàng, tứ chi quặp lấy một đám thịt màu mở, để bản thân không bị chia cắt…
Xoẹt…
Trong ánh mắt trừng lớn của đám người, hai cánh tay khổng lồ bị lực ép không gian nghiền đến nát bấy, đó là tay của Cự Mỹ Anh đang nắm chặt tay của Cự A Man, đem tỷ đệ chia cắt…
“A MANNNNNNNNNNNNNN!”
Cự Mỹ Anh như phát điên gào thét, toàn bộ Cự Nhân Tộc…chỉ còn hai tỷ đệ các nàng là tin tưởng lẫn nhau, không ngại tử vong để bảo trì tôn nghiêm chủng tộc, hiện tại lại bị chia lìa, thậm chí cả đời chưa chắc còn cơ hội gặp lại, sao có thể không tuyệt vọng và đau đớn?
Nỗi đau này vượt xa hai cánh tay nát vụn quá nhiều, quá nhiều…
“Đại tỷ…” Cự A Man ánh mắt đỏ ngầu, vô số cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng ngực, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng thống khổ của đại tỷ, hắn như bị ai đó bóp nghẹn trái tim, máu huyết sôi sùng sục…
“A Man, bảo trọng…tỷ nhất định sẽ đem ngươi tìm về!” Cự Mỹ Anh không nịn được nữa khóc rống nói.
Trong lúc đó, một cơn lốc xoáy không gian bất chợt được hình thành, lấy tốc độ không hoảng nghiền đến thân thể nàng.
“Hư không phong bạo?” Cự Mỹ Anh và Võ Tam Nương hoàn toàn tuyệt vọng, hư không phong bạo là một trong các tai nạn kinh khủng nhất bên trong không gian, nếu bị cuốn vào, chín mươi chín phần trăm là bị nghiền thành cặn bả, một phần trăm còn lại là trọng thương hấp hối rơi xuống một nơi xa lạ nào đó.
Dù kết quả nào diễn ra, hậu quả của nó mang lại kinh khủng đến nhường nào?
“Không thể được!!!!!!!!” Cự A Man lúc này cũng triệt để điên, toàn bộ lý trí gần như mất sạch.
Bởi vì hắn biết rằng, nếu đại tỷ mình rơi vào hư không phong bạo, tất cả mọi nổ lực của người nam nhân kia sẽ đổ xuống sông biển, mà cũng chẳng còn ai có thể báo thù cho bọn hắn…
“Lão nương không cam lòng!” Võ Tam Nương cùng Man Kiều đồng loạt gào thét.
Ba loại Dị