Đừng nhìn bề ngoài giống một nam tử trung niên mà lầm, Ưu Mặc tu luyện đến Chân Tiên Viên Mãn cũng là một lão quái vật gần vạn tuổi, trải qua vô số chuyện trên đời sau đó mới gia nhập dưới trướng của chủ nhân hắn…
Mà chủ nhân của Ưu Mặc cũng là nhân vật có máu mặt, nên kiến thức của hắn xem như đáng gờm, rất nhiều chuyện trong mắt tu sĩ đồng cấp rất nghiêm trọng nhưng Ưu Mặc đều không xem ra gì…
Vậy mà giờ đây, khi chứng kiện bộ dạng của người thanh niên trước mắt, Ưu Mặc cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, mọi thứ như là ảo mộng, như là không chân thật…
Ưu Mặc dám thề rằng, đừng nói là bản thân hắn, cho dù đích thân chủ nhân hắn có mặt ở đây, cũng hãi hùng khiếp vía, trợn mắt há hốc mồm…
Bí thuật của Thiên Đế, năng lực của Long Tộc cùng xuất hiện trên thân một người thanh niên, còn điều gì kinh khủng hơn?
Phải biết hai thứ này, bất kỳ một thứ gì xuất hiện đều là hàng nghịch thiên khiến toàn bộ Tiên giới thèm nhỏ dãi, huyết mạch Chân Long chính là chí bảo của hầu hết Yêu Tộc, Thiên Đế Biến lại là Bí Thuật chí cao mà vô số cường giả chỉ có thể ao ước…
Hơn nữa theo kiến thức của Ưu Mặc, giường như Thiên Đình và Long Tộc không mấy hòa hợp, làm sao hiện tại năng lực kinh thiên của bọn hắn cùng tề tụ trên thân một người như thế này?
Không thể không nói, Ưu Mặc thật sự có kiến thức vượt xa thường nhân, hắn nhận ra Lạc Nam không phải một cá thể Long Tộc thật thụ, mà là nhân loại sở hữu Chân Long Huyết Mạch…
Bất quá nhận ra sự kinh khủng đến từ Lạc Nam, Ưu Mặc mới biết hoảng sợ, cũng tự suy diễn ra vô số trường hợp trong đầu:
“Kẻ này nhận được truyền thừa của Long Tộc và Thiên Đế sao? không có khả năng, bởi vì Thiên Đế vẫn còn sống lưu lại truyền thừa làm gì? mà Long Tộc thì càng không thể, với tính cách ngạo mạn của bọn hắn làm sao giao Huyết Mạch của mình cho một nhân loại?”
“Chẳng lẽ tiểu tử này là con riêng của Thiên Đế và một vị Mẫu Long nào đó?”
“Hoặc chăng hắn là đồ đệ của một vị đại năng nghịch thiên nào khác, đủ máu mặt đến mức khiến Thiên Đình và Long Tộc nhượng bộ giao ra vật quý, hiện tại đang trải nghiệm nhân sinh, rong chơi hạ giới? thực chất thân phận kinh thiên động địa?”
“Hay Thiên Đình và Long Tộc đã âm thầm kết minh, tiểu tử này là thiên tài của bọn hắn đang bí mật bồi dưỡng dưới hạ giới, hiện tại vô tình tiến vào bẫy của chủ nhân ta?”
Trong thoáng chốc, rất nhiều khả năng có thể xảy ra chuyển động trong đầu Ưu Mặc, khiến sắc mặt hắn tái mét, mồ hôi lạnh tràn lan khắp cả người, hơi thở trở nên dồn dập…
Bất kỳ một khả năng nào vừa được nêu trên, thì người trước mặt cũng không phải Ưu Mặc hắn có khả năng kháng cự. Dù động đến Long Tộc hay Thiên Đình, cũng đủ khiến hắn và chủ nhân tan thành tro bụi trong một cú búng tay a…
Trong lúc nhất thời, Ưu Mặc thái độ không còn chút kiêu căng phách lối, trở nên ngoan ngoãn như con mèo, hướng Lạc Nam chắp tay khách khí nói:
“Không biết vì sao công tử xuất hiện ở đám thế giới cấp thấp này? Thật sự làm mất thân phận của người!”
Lạc Nam nghe xong một mặt mộng bức, cái quỷ gì?
Bất quá rất nhanh hắn liền bừng tĩnh, trong bụng cười thầm không thôi, xem ra mình trong lúc vô tình đã trở thành “cáo mượn oai hùm” đúng nghĩa.
Ngoài mặt vẫn giả vờ bình thản ung dung, Lạc Nam chắp tay sau lưng, khí độ bất phàm, hừ lạnh một tiếng:
“Hừ, nhận ra lai lịch sau lưng bổn công tử nên biết sợ?”
Ưu Mặc trong lòng giật thót, thầm hô quả nhiên mình đoán có phần đúng, người trước mặt này tuyệt đối có liên quan đến Long Tộc và Thiên Đình, không thể đắc tội, vạn phần không thể đắc tội.
Đừng nói là hắn, cho dù chủ nhân của hắn cũng không dám đắc tội hai thế lực này dù chỉ một chút…
Trách không được người ta vừa tiến vào bẫy rập chưa từng có chút sợ hãi, trái lại đánh giá và phân tích toàn cục hết sức kinh người, thì ra bản thân người ta vốn là nhân vật không đơn giản, chỗ dựa sau lưng càng là nghịch thiên a…
Nghĩ đến đây, Ưu Mặc kém chút khóc không ra nước mắt, thái độ chuyển biến, chắp tay kính nể nói:
“Công tử đại nhân đại lượng không chấp nhặt tiểu nhân, hy vọng bỏ qua cho tại hạ một lần, xem như chuyện này chưa từng xảy ra! Ta sẽ tiễn công tử rời đi an toàn…đồng thời bồi thường bảo vật…”
Hắn cho rằng với “thân phận khủng bố” của Lạc Nam, nếu mình động đến một sợi tóc của hắn chỉ sợ lập tức có đại năng Long Tộc hay Thiên Đình cảm ứng được, khi đó hậu quả khó lường a.
“Hả? không sợ ta đem bí mật nơi đây truyền ra ngoài?” Lạc Nam ý vị thâm trường nhếch miệng nói.
“Haha, với thân phận của công tử chắc không làm ra chuyện như vậy!” Ưu Mặc nịnh nọt nói, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, chỉ cần ngươi vừa rời đi ta lập tức liên hệ chủ nhân chuyển đổi căn cứ, cố gắng không để lại chút sơ hở nào, mặc dù tốn sức nhưng còn đỡ hơn là đắc tội hai thế lực khủng bố sau lưng ngươi.
“Nịnh hót không tệ, bất quá nếu trên đời có chuyện làm sai rồi nhận lỗi một cách dễ dàng như vậy, tu chân giới cần chém chém giết giết làm cái gì?” Lạc Nam sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, hư ảnh Chân Long trên đỉnh đầu phối hợp giương nanh múa vuốt, uy thế kinh người.
“Quả nhiên!” Trong lòng Ưu Mặc cười khổ không thôi, nếu nhân vật có hai thế lực hung hãn chống lưng như Long Tộc và Thiên Đình lại dễ dàng chấp nhận hòa giải mới là chuyện lạ, nếu không chừng càng khiến Ưu Mặc sinh lòng nghi ngờ.
Ngược lại khi Lạc Nam biểu hiện hống hách không xem ai ra gì, như gián tiếp chứng minh thân phận siêu nhiên của hắn thêm chân thật…
“Công tử muốn gì cứ nói! chỉ cần bỏ qua cho Ưu Mặc một mạng là được…bằng không ta sẽ làm ra một ít chuyện không hay…” Ưu Mặc lời nói mặc dù hạ mình nhưng lại mang theo chút cứng rắn, hắn muốn thăm dò Lạc Nam.
“Haha uy hiếp ta?” Lạc Nam cười gằn, không nói hai lời, Chân Long Trảo mang theo Đế Diễm cuồn cuộn chọp xuống…
Nhìn thấy Lạc Nam phẫn nộ động thủ, Ưu Mặc càng thêm tin tưởng thân phận của hắn, chỉ có người được tồn tại khủng bố chống lưng mới dám lấy tu vi Hợp Thể công kích Chân Tiên, hơn nữa sức mạnh còn kinh người như thế…
“Băng Huyền Thân!” Ưu Mặc khẽ quát một tiếng.
Da thịt và thân thể hắn cấp tốc kết thành Băng, nhìn qua trong suốt lấp lánh, sáng bóng đến cực điểm, cũng gia tăng lực phòng thủ của Ưu Mặc lên vô số lần.
Đối diện công kích của Lạc Nam, hắn không dám đánh trả, chỉ có thể bị động phòng thủ.
ẦM…
Chân Long Trảo nện vào Băng Huyền Thân, như vuốt rồng chạm băng giá vạn năm cứng cáp, Ưu Mặc bị đẩy lùi hàng chục bước, trên thân thể xuất hiện một khe nứt nhỏ.
“Hừ, bổn công tử đang muốn chiến một trận cùng Chân Tiên Viên Mãn, còn không mau lên?” Lạc Nam giả vờ nôn nóng, biểu lộ phách lối đến cực điểm…
Băng Huyền Thân giải trừ, trong lòng Ưu Mặc đã đem Lạc Nam xem là thành viên của Long Tộc, bởi vì một chiêu Chân Long Trảo vừa rồi thật sự quá mạnh, trực tiếp tiêu hao một phần Băng Tiên Lực của hắn để phòng thủ…
Biểu hiện của Lạc Nam càng khiến thân phận ảo của hắn có giá trị, nếu một Hợp Thể Kỳ khác dám đòi chiến cùng Chân Tiên Viên Mãn, Ưu Mặc nói không chừng sẽ xem đối phương bị thiểu năng sau đó vụt ra một tát đập dẹp.
Nhưng người có dính liếu với hai thế lực khủng kia, Ưu Mặc không cho rằng trên thân đối phương không có con bài bảo mệnh, không cẩn thận mình trở thành nạn nhân của con bài đó, chết oan chết uổng a.
Thế là Ưu Mặc quyết định hạ mình chắp tay, diện mạo hèn mọn cười trừ nói:
“Tiểu nhân không dám ra tay với công tử, không biết phải làm gì mới bỏ qua cho ta, với thân phận của ngài đại nhân đại lượng nhất định không chấp tiểu nhân!”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe như đang cân nhắc có nên tha mạng cho kẻ này hay không, trong ánh mắt thấp thởm lo âu của Ưu Mặc, cuối cùng Lạc Nam một mặt phiền phức nói:
“Ngươi đã thành tâm như vậy bổn công tử cũng không chấp nhặt, bất quá chuyện lần này liên quan đến thân phận bí mật của bổn công tử không cho ngươi tiết lộ, để bảo đảm an toàn ngươi giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên cho bổn công tử, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!”
Ưu Mặc nghe vậy thở dài một hơi lắc đầu, than nhẹ đầy nuối tiếc nói: “Linh Hồn Bổn