Đến gần lối ra lỗ hỏng hư không, một mùi vị huyết tinh nồng đậm đã tràn vào mũi Lạc Nam khiến sắc mặt hắn nhíu lại, bước chân ra ngoài…
Đập vào tầm mắt là một vùng trời hoang vu cùng đường chân trời vô tận, bầu trời đỏ thẳm như máu trước ánh sáng mờ mịt đến từ Huyết Nguyệt treo cao, tạo nên một cảm giác đè nén dữ dội…
Lỗ hỏng hư không này xuất hiện ở một nơi hoang vắng, Lạc Nam dùng Thấu Thị Vạn Lý quan sát từ xa vẫn không nhìn thấy bóng người, không hiểu vì sao Huyết Phàm xấu số tìm đến nơi này…
Đem Linh Lực bản thân thu liễm đến cực hạn, hiển nhiên tại một nơi mà tu sĩ chỉ sử dụng máu để chiến đấu như Huyết giới, sử dụng Linh Lực chẳng khác nào sinh vật lạ, phát sinh chuyện không cần thiết…
Mặc dù Lạc Nam không sợ Huyết giới, nhưng mục đích quan trọng nhất lúc này là Vượt Tinh Huyết Trận, trước khi tìm ra tung tích của nó hắn sẽ không lỗ mãng hành sự.
Dựa vào trí nhớ của Huyết Phàm, Lạc Nam hiểu Huyết giới là một thế giới có dã tâm rất lớn, bọn hắn không ngừng bành trướng và xâm lấn các tinh cầu cấp thấp khác, ngoài Việt Long Tinh, trước đó đã có vài chục cái Tinh Cầu cấp thấp có tu vi giới hạn ở Độ Kiếp Viên Mãn rơi vào tay Huyết giới.
“Keng, thời hạn của Khí Vận Thánh Thủy đã hết!”
Âm thanh Hệ Thống vang lên khiến Lạc Nam có chút tiếc nuối thở dài một tiếng dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Hiển nhiên đã trở thành Khí Vận Chi Tử một lần, không ai nỡ trở về người bình thường, nhất là khi nếm được chỗ tốt khủng bố như vậy…tạm thời không kể đến Bất Tử Thụ thì việc tất cả mọi thứ đều trơn tru trót lọt trong thời gian qua cũng khiến Lạc Nam có phần hưởng thụ.
Hắn dễ dàng biết được tình huống sơ bộ ở Việt Long Tinh, cũng như tìm được đường trở về, Hệ Thống quả nhiên triệu hoán theo chỉ định, Khí Vận Thánh Thủy mặc dù không giúp hắn lập tức đặt chân đến Việt Long Tinh, nhưng đã vẽ sẳn một con đường…
Lạc Nam hắn chỉ có nhiệm vụ đi trên con đường đó một cách hợp lý mà thôi…
“Ta chỉ mới trở thành Khí Vận Chi Tử một thời gian ngắn đã được lợi như vậy, không biết Khí Vận Chi Tử thật sự sẽ là nhân vật khủng bố gì, sở hữu bao nhiêu cơ duyên nghịch thiên?” Trong lòng âm thầm cảm thán một tiếng, nhưng Lạc Nam cũng không cảm thấy bản thân mình thua kém Khí Vận Chi Tử.
Bởi vì hắn có được Hệ Thống, còn Khí Vận Chi Tử chưa chắc đã có được…
“Hừ, muốn sở hữu Hệ Thống, Khí Vận Chi Tử còn không đủ tư cách!” Kim Nhi đọc được suy nghĩ trong đầu Lạc Nam, ngạo kiều khoanh tay nói.
Lạc Nam nghe vậy cười cười, Tốc Môn triển khai, vận dụng lực lượng thân thể lao vụt về phía trước…
Tìm kiếm nơi có vật sống trước đã…
…
Ba ngày trôi qua, Lạc Nam vẫn còn trong vùng hoang vu, nơi này giường như là một hoang mạc của Huyết giới, chỉ là khác với nền cát vàng hay trắng xóa thường thấy, cát ở đây đỏ rực như máu…
“Phạm vi Huyết giới không kém Man Hoang Tinh!” Lạc Nam cảm thán một tiếng, càng gia tăng tốc độ…
Vo ve…
Vo ve…
Hết sức bất chợt, một đám âm thanh ồn ào chấn động cả không gian vang lên, lít nha lít nhít từng bóng đen nhanh chóng ngăn trở đường đi của hắn, đồng thời đem Lạc Nam vây quanh…
Mà khi chứng kiến đám vật sống này, Lạc Nam da gà nổi lên, một cảm giác ghê tởm xuất hiện khiến hắn không nhịn được phun một vũng nước bọt…
Bao vây hắn lúc này là một bầy muỗi vằn khổng lồ kích thước không kém đại bàng khi tung cánh, từng cái chân dài phủ lấy gai nhọn, cây kim sắt lẹm như mũi khoan, thân thể lông lá đen kịch phủ lấy từng vằn màu trắng, ánh mắt đỏ ngầu tham lam nhìn hắn, âm thanh vỗ cánh không ngừng kêu Vo ve…
Một đám mũi vằn khổng lồ…
“Huyết Vằn Muỗi, loài yêu thú chuyên đi thành đàn, phát triển bằng cách hút lấy huyết dịch của con mồi, có sự mẫn cảm rất lớn với máu thịt!” Kim Nhi một mặt chán ghét nói, nàng cũng rất ghét bầy muỗi ghê tởm này.
“Khanh khách, một tên soái ca tuấn tú, bổn Vương lần này có mồi ngon rồi!”
Theo một tiếng cười tràn ngập lẳng lơ và phóng đãng, giữa bầy muỗi đột ngột bay ra một thân ảnh…
Mà khi vừa chứng kiến, Lạc Nam xém chút nữa lòi cả tròng mắt.
Một tên Nhân Yêu kết hợp giữa người và mũi cái, da thịt trắng ngần có tơ máu bại lộ, diện mạo lẳng lơ dâm mị, đôi môi đỏ thẳm hé mở phun ra nuốt vào cái lưỡi ướt át, thân thể thành thục đầy đặn phủ trong lớp nhung đen, trên đầu là cây Kim dài nhọn hoắc, bộ ngực cự đại lộ liễu ngoài ánh sáng, đôi mắt đỏ ngầu hưng phấn nhìn chằm chằm Lạc Nam.
“Mẫu Muỗi Vương, thực lực đạt đến Thất Giai Viên Mãn!” Kim Nhi sắc mặt có chút trêu tức nhìn Lạc Nam hài hước nói, công tử của nàng khẩu vị mặc dù mặn, nhưng cũng không nhìn vào sinh vật trước mắt đi?
Lạc Nam quả thật một mặt ác tâm, nhất là khi con muỗi cái này dâm tà nhìn chằm chằm hắn, xém chút nữa không nhịn được thả ra Đế Diễm thiêu sạch cả bầy rồi…
“Khanh khách, bắt hắn trở về…bổn Vương sẽ từ từ nhấm nháp!” Mẫu Muỗi Vương liếm láp khóe miệng, lắc lư vòng eo, ưởn lên bộ ngực, ngón tay gai góc chỉ vào Lạc Nam cười tà…
VO VE…
Trong khoảnh khắc, hàng ngàn con muỗi vỗ cánh, vươn lên mũi kim sắt nhọn của mình, điên cuồng lao vút đến Lạc Nam…
“Các ngươi đều phải chết!” Lạc Nam sắc mặt giật giật, toàn bộ lực lượng thân thể không chút giữ lại, sát khí đằng đằng, kích hoạt Cơ Môn…Cuồng Thú Quyền gầm thét vang trời, một đấm thô bạo đến cực điểm được tung ra…
ẦM ẦM ẦM …
Không gian kịch chấn, lan tràn từng khe nứt như mạn nhện…
Trong ánh mắt hoảng sự của Mẫu Muỗi Vương, hàng ngàn con Muỗi vằn, hàng ngàn đồng tộc con cháu của nàng triệt để nát bấy, hóa thành mưa máu ngập trời, rơi lả tả xuống mặt đất…
“Làm sao…làm sao có thể?” Mẫu Muỗi Vương một khỏa trái tim trở nên chết lặng, ánh mắt như muốn lòi ra ngoài nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tiểu tử này rõ ràng nhìn qua hết sức vô hại, trong bầy đàn của nàng có vài tồn tại Thất giai Hậu Kỳ, dễ dàng bắt lấy con mồi mới đúng chứ?
Vì sao toàn bộ chết hết rồi, nay chỉ còn mình nàng?
“KHỐN KIẾP! Trả lại sinh mạng cho tộc quần của bổn Vương!” Mẫu Muỗi Vương như phát điên ngửa mặt lên trời gầm rống, hận ý dâng lên đến đỉnh điểm…
Con mồi trở thành kẻ đi săn, thậm chí săn giết cả bầy đàn của nàng trong thời gian ngắn, Mẫu Muỗi Vương sao có thể không căm hận?
“Chết!”
Mẫu Muỗi Vương ánh mắt đỏ ngầu, cây kim trên đầu cấp tốc ngưng tụ vô tận máu Huyết, vậy mà hình thành một thanh giáo sắt nhọn bắn thẳng về phía Lạc Nam, tốc độ nhanh đến mức xuyên thấu cả không gian.
Hiển nhiên Mẫu Muỗi Vương thi triển vũ kỹ rất mạnh.
Đáng tiếc đối thủ của nàng là Lạc Nam, nhân vật ngay cả Chân Tiên cũng từng giết qua, một cái Thất Giai Viên Mãn ở trước mặt hắn không có hiệu quả quá lớn…
Vẫn là Cuồng Thú Quyền thô bạo mà bá khí, Lạc Nam bộc phát một thân Thể Lực dữ tợn, nghiền ép tung quyền.
Vạn Thú gầm rống khắp một vùng trời, da thịt Lạc Nam bùng nổ năng lượng, các khối cơ lấp lánh dưới ánh trăng đỏ, hoàn mỹ dị thường.
Một luồng khí lãng khổng lồ lao vụt ra, công kích đến từ Mẫu Muỗi Vương như một tờ giấy vụn, dễ dàng nát bấy…
PHỐC…
Trước Cuồng Thú Quyền kèm theo Cơ Môn gia trì, Mẫu Muỗi Vương ngay cả cơ hội trăn trối cũng không có, triệt để tan xác, đi theo đồng tộc của mình…
Lạc Nam một mặt bình thản, số sinh mệnh chết trong tay hắn không phải số ít, ân oán rõ ràng, chẳng có gì phải bộc lộ cảm xúc cả.
“Ây nha, công tử thật tàn nhẫn, không thương hoa tiếc ngọc gì cả, người ta dù sao cũng là mỹ nhân muỗi!” Kim Nhi ngồi trên vai hắn cười khanh khách, âm thanh như chuông bạc ngân vang trêu chọc, đáng yêu vô