“Tốc độ của ả này thật nhanh!”
Một thanh niên thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh sắc mặt trầm xuống trong lòng thầm mắng, tu vi của hắn vượt đối phương ba tiểu cảnh giới, lại có ưu thế về Tiên Lực…vậy mà không bắt được nữ nhân này.
XOẸT…
Một lưỡi Kiếm vô hình bất chợt hướng sau ót hắn đâm tới, Kiếm Ý ngập trời tàn sát mà ra, hung hiểm dị thường.
“Hừ, ta chưa bắt được ngươi, không có nghĩa là loại ti tiện như ngươi có thể ám sát được ta!” Thanh niên trong miệng cười gằn, Thổ Tiên Lực cấp tốc hình thành một lớp tường thành dày đặc phía sau lưng.
KENG…
Ảo Ảnh Kiếm sát phạt mạnh mẽ trảm xuống, lại không vô pháp xuyên thủng lớp Thổ Tiên Lực…
Mộc Tử Âm sắc mặt khó coi đến cực điểm, nàng ỷ vào thiên phú khủng bố về mặt tốc độ của Thái Cổ Tử Mộc Điệp, đã có ba lần ám sát người này, nhưng tất cả đều đổi lấy thất bại.
Đôi cánh bước trong suốt trên lưng huy động với vận tốc khủng bố, thân ảnh Mộc Tử Âm lại biến mất trước khi thanh niên kịp phản ứng.
Khi chưa đột phá Độ Kiếp, tốc độ của nàng đã khiến Độ Kiếp Kỳ cũng phải nghiêm túc đối đãi, hiện tại dù mới tiến vào Độ Kiếp không lâu, nhưng đã có sự khác biệt về chất.
Độ Kiếp Kỳ không tinh thông tốc độ, muốn đuổi kịp nàng là chuyện viễn vong, dù cho đối phương có ưu thế về mặt Tiên Lực.
Thanh niên thiên tài cũng biết điểm này, hắn tinh thông Thổ Tiên Lực, sở trường là phòng ngự…vì thế khi đối chiến với Mộc Tử Âm tạm thời không làm gì được nàng.
Số lượng thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh vẫn đang không ngừng tập trung…
Nhìn thấy một thân ảnh bên trong đám thiên tài vừa đến, thanh niên mừng rỡ cười lớn nói:
“Sư tỷ, hỗ trợ ta bắt lấy con mồi này!”
Một nữ thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh vốn đang hứng thú bừng bừng định đồ sát Hợp Thể, nghe thanh niên nói vậy liếc mắt nhìn qua, chứng kiến tốc độ khủng bố của Mộc Tử Âm, trong mắt xuất hiện một tia hứng thú, khóe miệng cười nhạt:
“Tốc độ sao? ta thích nhất là đối thủ sở hữu tốc độ!”
Nữ thiên tài này là sư tỷ của đối thủ Mộc Tử Âm, chỉ thấy nàng phi thân mà đến, vô số Mộc Hệ Tiên Lực cấp tốc lan tràn từ lỗ chân lông ra ngoài…
“Không ổn!” Mộc Tử Âm cảm giác bén nhạy được sự nguy hiểm, đôi cánh đập mạnh muốn tạm thời tránh đi.
“Chạy? ở trước mặt ta ngươi chạy được sao? côn trùng nhỏ?” Nữ thiên tài ngửa đầu cười quát:
“Mộc Võng Che Trời!”
Vạn dặm khu vực, vô số Mộc Hệ Tiên Lực đột ngột ngưng tụ, chỉ thoáng chốc đã hình thành một cái võng lớn che phủ cả không gian, phô thiên cái địa như mạn nhện khổng lồ, đem quỷ tích di chuyển của Mộc Tử Âm toàn bộ bao phủ.
“Trảm cho ta!” Mộc Tử Âm nhìn thấy Mộc Võng bao vây lấy nàng, dù tốc độ nàng kinh khủng nhưng vẫn nằm trong phạm vi bao trùm của nó, Ảo Ảnh Kiếm lóe lên, Kiếm khí bùng phát muốn đem Mộc Võng cắt đứt.
Bụp…
Không có âm thanh sắt bén vang lên như thường lệ, Mộc Tử Âm sắc mặt đại biến…nàng cảm giác Kiếm của mình trảm vào một thứ gì đó đàn hồi đến kinh khủng, lấy nhu chế cương hóa giải toàn bộ uy lực từ một kiếm của nàng.
Mộc Tử Âm muốn rút kiếm về, lại một lần nữa sắc mặt khó coi phát hiện Mộc Võng kia như một chất kết dính lợi hại, đem Kiếm của nàng gắt gao đính chặt lên trên nó…
“Ở trước Dị Mộc của ta, ngươi có thể trốn? khanh khách!”
Nữ thiên tài cười nhạt khinh thường, nàng tên là Lưu Chi, là một nội môn đệ tử của Lưu gia, con gái của đại trưởng lão Lưu gia, thân phận so với Lục Lang còn có phần nhỉnh hơn.
Quan trọng hơn hết, Lưu Chi sở hữu Dị Mộc nổi danh tại Dạ Lang Tiên Tinh – Mộc Chu Kết Dính, có khả năng sử dụng Mộc Tiên khống chế kẻ địch một cách thành thạo, Mộc Tiên Lực do Mộc Chu Kết Dính đánh ra sẽ có khả năng đàn hồi và dính chặt như keo ở phạm vi rộng.
Mộc Tử Âm hít sâu một hơi, nếu ở trong cùng cấp, nàng tự tin có thể bằng vào Tốc Độ của mình tránh thoát phạm vi khống chế bao trùm của kẻ địch, đáng tiếc tu vi chênh lệch quá xa, nàng hiện tại như một con bướm xinh đẹp sa vào bẫy nhện, trở thành con mồi thơm ngon béo bở.
Mộc Võng đang không ngừng đem cơ thể nàng ám sát, muốn đem Mộc Tử Âm trói chặt.
“Sư tỷ uy vũ”
Thanh niên thiên tài thấy sư tỷ mình đại phát thần uy mừng rỡ cùng cực, nhân lúc Mộc Tử Âm bị không chế, một thanh Thổ hệ Cự Phủ đã xuất hiện trên tay, Thổ Tiên Lực chấn động, hướng đầu nàng nện xuống, không có chút thương hoa tiếc ngọc.
Sở trường là tốc độ gặp phải khắc tinh, Mộc Tử Âm thở dài một hơi, lệnh bài được điều động, thân hình nhoáng một cái đã biến mất.
Trở về Linh Giới Châu, Mộc Tử Âm đã có kinh nghiệm từ trận chiến ở Bạch Sa Hoàng Triều, nàng biết trong mắt phu quân thì tính mạng của tỷ muội các nàng là trên hết…
Khi bản thân gặp bất lợi, sẽ lập tức trốn thoát.
Biến cố bất thình lình khiến thanh niên thiên tài và Lưu Chi không kịp trở tay.
ĐÙNG…
Một búa nện xuống, toàn bộ không gian kịch chấn và nát vụn, thanh búa kia tương tự cũng bị Mộc Võng của Lưu Chi giam dữ.
Thanh niên thiên tài thấy vậy cười lấy lòng, nhìn sư tỷ của mình cười nói:
“Sư tỷ, thả đệ ra đi!”
“Được!” Lưu Chi gật đầu, khóe miệng cười nhạt, bàn tay hướng về phía trước siết chặt.
Mộc Võng Che Trời cấp tốc thu gọn lại, trong ánh mắt hoảng sợ của thanh niên thiên tài, đem hắn trói đến sát sao.
Thanh niên thiên tài sắc mặt đại biến, hắn cố gắng vũng vậy cơ thể nhưng lại phát hiện bất lực cùng cực, đám Dị Mộc như chất kết dính lợi hại nhất thế gian, đính chặt vào da thịt hắn, xuyên thấu qua từng lỗ chân lông dù là nhỏ nhất, không thể thoát thân.
“Lưu Chi sư tỷ, ngươi đây là?” Thanh niên thiên tài vừa sợ vừa giận, sắc mặt trắng nhợt.
“Ha hả, một kẻ như ngươi dám ra lệnh cho con gái đại trưởng lão như ta? dù là phụ thân ngươi ở Lưu gia cũng không dám đâu!” Lưu Chi cười lạnh xem thường, bàn tay xòe ra nói:
“Nể mặt đều là người họ Lưu, giao ra Linh Hồn Bài và cút đi!”
“Ngươi…” Thanh niên vừa sợ vừa giận, trước khi bị Mộc Tử Âm ám sát, hắn giết được không ít Huyết Vệ cùng vài tên Huyết Tướng, Linh Hồn Bảo quả thật có không ít điểm, nhưng hắn không ngờ Lưu Chi kiêu ngạo và vô tình đến như thế, phải biết bọn họ là người cùng một gia tộc đấy.
“Sư tỷ, tha cho đệ đi…cầu xin ngươi!” Thanh niên sắc mặt đau đớn vang xin.
Đáng tiếc Lưu Chi không bận tâm, Lưu gia tộc nhân lên đến hàng vạn, người nổi bậc lại lác đác không có mấy, một kẻ như thanh niên này nàng không thèm nhìn vào mắt.
“Một kẻ ngay cả tiện nhân hạ giới cũng không bắt được như ngươi còn mặt mũi tiếp tục thí luyện?” Lưu Chi khinh thường lên tiếng sỉ nhục.
Thanh niên nghe vậy lòng ngực phập phồng vì phẫn nộ, mắt thấy Mộc Võng ngày càng siết chặt, đau đớn và áp bách khiến hắn thở không nổi, cuối cùng đành thở dài một tiếng lấy ra Linh Hồn Bài của mình giao cho Lưu Chi.
XOẸT…
Trận Pháp treo trên cao chấn động, một cổ lực hút kinh khủng truyền ra, đem thanh niên hút vào bên trong, đá trở về Dạ Lang Tiên Tinh, mất đi tư cách thi đấu.
Lưu Chi hài lòng cất lấy Linh Hồn Bài, không vội thu lấy điểm số bên trong nó, ánh mắt đảo quanh chiến trường muốn tìm mục tiêu.
XOẸT…
Ảo Ảnh Kiếm lại xoẹt ngang đầu Lưu Chi, Mộc Tử Âm lại từ Linh Giới Châu tiến ra, tiến hành ám sát.
BỤP…
“Cái gì?” Mộc Tử Âm biến sắc, chỉ thấy đầu của Lưu Chi bỗng chốc hóa thành Mộc Hệ Tiên Lực, Ảo Ảnh Kiếm chém vào nó như chém vào cao su đàn hồi, một chút vết thương cũng không có.
“Ngươi khiến ta tức giận!” Lưu Chi gằn từng chữ, sát khí bùng nổ khóa chặt thân ảnh Mộc Tử Âm, vô số nhánh dây leo bắt chợt từ cơ thể nàng đâm thẳng mà ra…
Mộc Tử Âm nào ngờ đến tình huống như thế? Lưu Chi vậy mà có thể biến thân thể mình thành Dị Mộc, sở hữu khả năng đàn hồi và kết dính y hệt như vậy…chân tay trắng nõn nà của Mộc Tử Âm đã bị trói lấy, ngay cả cơ hội lấy ra lệnh bài truyền tống cũng không có.
XOẸT…
“AAAA”
Mộc Tử Âm đau đớn rên rỉ một tiếng, chỉ thấy một cái cánh bước sau lưng nàng đã bị Lưu Chi tàn nhẫn xé rách…
“BỐP!”
Lưu Chi một tát quật mạnh vào má nàng, đem gò má trắng nõn của Mộc Tử Âm nhuộm đỏ…
“Con mồi ti tiện cũng xinh đẹp như thế? BỐP!” Lại một cái tát rền vang, khóe miệng Mộc Tử Âm rỉ máu.
Vô số dây leo thắt chặt