“Hì hì hì…sắp rồi…sắp rồi…”
Bên ngoài rìa vũ trụ, tại một vùng không gian vô định, âm thanh tràn ngập vui mừng mang theo một chút nhí nhảnh vang vọng các vòng xoáy không gian, chỉ tiếc là không có một ai nghe thấy được…
Tuế Nguyệt Cung hư vô phiểu miểu trôi nổi, ở giữa trung tâm cung điện…một hư ảnh tiểu cô nương diện mạo phấn điêu ngọc trác, người mặc váy tím lơ lửng giữa hư không…
Thật khó có thể tin, Khí Linh của Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo Tuế Nguyệt Cung lại có bộ dạng như bé gái như vậy…
“Không ngờ…không ngờ chỉ sau 5 năm ngắn ngũi, tất cả đã toàn bộ hội tụ rồi…”
Khí Linh của Tuế Nguyệt Cung hai mắt sáng quắc lấp lánh ánh sao nhìn chăm chú trước mặt…
ở giữa trung tâm, các mảnh kính vỡ toàn bộ đã hội tụ vào đúng vị trí của chúng nó…
Dù đã trải qua vô tận trường hà, dù đã trải qua năm tháng thăng trầm, vô số không gian và móc thời gian khác biệt nhau, nhưng các mảnh vỡ vẫn hoàn hảo vô hại, không có chút ảnh hưởng nào…có thể thấy độ phòng ngự của các mảnh kính vỡ này cũng là rất kinh khủng…
Nguyên nhân rất đơn giản…chúng là mảnh ghép của Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo – Luân Hồi Kính.
Chỉ có tầng thứ đỉnh cao của Tiên giới…mới có thể phá tan phòng ngự của Đế Cấp Pháp Bảo.
Đế Cấp…đặt ở Tiên giới cũng là hàng cực độ quý hiếm không kém sừng mao lân giác, so với Linh Cấp ở Việt Long Tinh trước đây còn hy hữu hơn.
Thông thường, những Đế Cấp Thế Lực chỉ sở hữu một kiện Đế Cấp đã là cực hạn, những thế lực sở hữu số lượng Đế Cấp nhiều hơn con số hai hiếm hơn phượng mao lân giác, trong số các thế lực Đế Cấp cũng là có máu mặt, danh chấn tinh không…
Càng đừng nói đến trong tay Tuế Nguyệt Nữ Đế đã từng sở hữu hai kiện Đế Cấp, hơn nữa còn là Đế Cấp Cực Phẩm.
Đế Cấp Pháp Bảo…phần lớn chúng nó đều đã hình thành khí linh, sinh ra linh trí của riêng mình, và đương nhiên cũng cực kỳ cao ngạo.
Muốn Đế Cấp nhận chủ không phải là chuyện đùa, nhưng một khi chúng nó đã tán thành ngươi làm chủ nhân…như vậy lòng trung thành thường đạt đến đỉnh điểm, chỉ cần chúng nó không bị hủy diệt hoặc tiêu hủy Linh Trí, chúng nó vẫn trung thành với chủ.
Nhưng một khi đã tiêu hủy Linh Trí của Đế Cấp Pháp Bảo, đồng nghĩa với thực lực của kiện Pháp Bảo đó sẽ suy giảm nghiêm trọng, cả đời không thể khôi phục…dù là Đế Cấp Luyện Khí Sư xuất sắc nếu không có cơ duyên đặc biệt nào khác cũng phải chào thua.
Đó là lý do vì sao Tuế Nguyệt Nữ Đế lâm vào vận mệnh bi thảm phải tiêu tan linh hồn thành gần vạn mảnh nhưng Luân Hồn Kính và Tuế Nguyệt Cung vẫn kiên nhẫn đợi chờ đến như thế…
ONG ONG ONG…
Luân Hồi Kính chấn động kịch liệt, các mảnh kính vỡ như sinh ra nam châm khắp các phía xung quanh, chầm chậm khép lại một cách cẩn thận…
Tuế Nguyệt Cung không dám có chút thở mạnh theo dõi quá trình này, như sợ xảy ra một chút sơ suất nào đó không đáng có…mặc dù nó hiểu rằng, chủ nhân của mình đã suy tính cẩn thận, nhất định sẽ không có sự cố.
KENG KENG KENG…
Rốt cuộc, một âm thanh reo hò vang vọng Tuế Nguyệt Cung, Luân Hồi Kính toàn diện khép khép lại, hoàn hảo như chưa từng vỡ tan, ở giữa không gian hưng phấn xoay tròn…
“Chủ nhân…sắp…rồi!”
Tuế Nguyệt Cung ánh mắt lóng lánh nhìn chằm chằm trên mặt kính dường như trong suốt, nơi có vô tận thời không đang điên cuồng chuyển động.
Bên trong mặt kính, gần vạn luồng tàn hồn suy yếu dần dần tụ hợp, tạo thành hư ảnh của một vị nữ tử khuynh quốc khuynh thành, không có cách nào để hình dung vẽ đẹp của nàng…
Tuyết kém màu da…
Sao trời ảm đạm trước ánh mắt…
Mật đào không đỏ bằng cánh môi…
Một mái tóc trắng muốt rủ xuống như thác đổ giữa ngân hà…
Lông mi cong cong nhẹ nhàng run động, mày liễu khẽ cau lại hút lấy linh hồn người khác, mũi quỳnh cao thẳng, đôi môi chúm chím hơi hé để lộ hàm răng tinh khôi xinh xắn…
Xương quai xanh xảo đoạt thiên công, bộ ngực đầy ắp căn tràn nhựa sống, khe rãnh sâu hun hút không thấy tận cùng, hai đầu nhũ hoa như kẹo ngọt quét đường…tô điểm bên trên quần vú.
Vòng eo lã lướt, chiếc bụng trơn nhãn với lỗ rốn nhỏ xinh, tạo thành một đường cong ma mị cực phẩm lượn xuống bờ mông tròn ngạo kiều vểnh cao, như có một đôi bàn tay vô hình đang nâng đỡ chúng nó.
Ở giữa hai bắp đùi ngọc ngà là thảm cỏ thơm màu trắng muốt, sự tinh khôi thánh khiết của màu trắng thấp thoáng che đậy hai mép môi dọc màu phấn hồng, quả thật là kích thích trí mạng.
Đôi chân trần thon dài không chút tỳ vết, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ đến không chân thật…nhiều một chút da thịt lại trở nên dư thừa, thiếu một chút lại trở nên thiếu thốn.
Khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy…nhất định là ám chỉ người như nữ nhân này…
Nàng chính là hoàn mỹ như vậy, xinh đẹp như vậy…chỉ là đáng tiếc ngoại trừ Tuế Nguyệt Cung, chẳng ai có diễm phúc thưởng thức.
Lăn tăn…lăn tăn…
Đúng lúc này, mặt Luân Hồi Kính bất chợt hiện lên từng con sóng nhỏ, trong ánh mắt chờ mong của Tuế Nguyệt Cung, nó như mặt hồ đang dần tách ra…một thân ảnh phong hoa tuyệt đại từ trong đó bước ra bên ngoài…
Theo từng bước chân của nàng, từng tế bào…từng dòng máu, từng da thịt nhẹ nhàng ngưng tụ, chỉ thoáng chốc đã hóa kết thành một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành bằng da bằng thịt.
“Chúc mừng chủ nhân…đại công cáo thành!”
Tuế Nguyệt Cung giọng điệu có chút run rẩy nhìn chằm chằm nữ nhân vừa xuất hiện, tận cùng bên trong ánh mắt của cô nàng là sự cuồng nhiệt pha lẫn sùng bái.
“Nguyệt Cung…khổ cực cho ngươi rồi!”
Tuế Nguyệt Nữ Đế cất giọng u thanh, một hương thơm từ khoang miệng nhỏ nhắn của nàng tràn lan khắp bốn phía…
Mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của nàng đều ẩn chứa sức hút trí mạng, phong thái lại nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm, khiến người khác dù ngưỡng mộ nhưng tự biết bản thân không thể với tới…
“Không khổ cực…nhìn Chủ Nhân đại công cáo thành, đúc nên Thánh Thể…ta vui mừng còn không kịp, nào có chút khổ cực nào?” Tuế Nguyệt Cung khí linh mở miệng cười hì hì.
Vì Luân Hồi Kính vừa mới khép lại, nên khí linh của nó vẫn còn đang ngủ say, chờ người thức tỉnh.
“Thật sự đã đúc thành, tuy nhiên còn chưa thật sự hoàn thiện…” Tuế Nguyệt Nữ Đế cảm giác tình huống cơ thể mình biến hóa, nàng hài lòng cong lên đôi môi đỏ mộng…
“Đọng Lại!”
Lòng bàn tay tinh xảo của nàng nhẹ điểm một cái về phía trước…
Tĩnh…tĩnh lặng đến cực hạn…
Một đám gần trăm cái vòng xoáy không gian vốn đang ầm ầm chuyển động, như một cái miệng quái thú hung tợn đang thôn tính côn mồi lại toàn thể khựng lại trước một điểm nhẹ nhàng của Tuế Nguyệt Nữ Đế.
“Nghịch Chuyển!”
Tiếng quát khẽ của nàng vừa dứt, toàn bộ các vòng xoáy không gian bất chợt xoáy ngược trở lại, vòng xoáy không gian ở trong mắt tu sĩ khác chính là hiểm địa, né tránh không kịp...nhưng ở trong tay Tuế Nguyệt Nữ Đế lại giống như trẻ em để nàng tùy ý đùa nghịch, khủng bố đến không cách nào để hình dung.
"Thực lực của chủ nhân so với năm đó đã vượt xa, hiện tại dù là Nghịch Long Đế năm xưa cũng đừng hòng áp chế được!" Tuế Nguyệt Cung có ánh mắt rất