Ở trong Khinh Vũ Cung ân ái đến gần mười ngày, Lạc Nam mới thỏa thích rời đi.
Hồ Khinh Vũ trở thành nữ nhân thứ hai cùng hắn đại chiến liên tục chỉ sau Diễm Nguyệt Kỳ…
Không phải hắn không muốn sủng ái những thê tử khác trong thời gian dài, chẳng qua thân thể các nàng sẽ chịu không nổi mà thôi…
Vừa bước khỏi Cung Điện, ánh mắt Lạc Nam lập tức bị một cảnh tượng thu hút…
Bên dưới Cực Lạc Suối, một thân ảnh tuyệt mỹ khuynh thành như ẩn như hiện sau làn hơi nóng, mái tóc tử lục ướt át rủ xuống bờ mông, tấm lưng trần trơn trượt không chút tỳ vết, đẫy đà thành thục…
Ánh mắt lóe lên tình cảm, Lạc Nam bằng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trong Cực Lạc Suối, đem thân thể ngọc ngà kia ôm vào trong ngực.
“Thỏa mãn sao?”
Đôi môi đen tuyền hé mở cười hỏi, Liễu Ngọc Thanh cũng không xoay người lại, trái lại tựa lưng vào trong lòng ngực hắn, mông thịt bạo mãn ma sát với thân côn cứng rắn kia, nó thậm chí có dấu hiệu chen chút vào khe mông nàng…khiến Liễu Ngọc Thanh trái tim rung động.
Lạc Nam đem nàng ôm thật chặt, trái tim hắn bình yên đến lạ khi ôm lấy nàng, cả hai ngâm mình trong làn nước ấm…
“Ta thật phân vân…!” Lạc Nam trầm thấp nói.
“Phân vân điều gì?” Liễu Ngọc Thanh bàn tay nắm lấy côn thịt cự đại kia, chầm chậm vuốt ve.
Nó lớn đến mức này sao?
Lạc Nam hít sâu, dịu giọng nói: “Ta lo lắng sẽ không mang lại hạnh phúc được cho nàng, ta lo lắng miệng lưỡi thế gian sẽ khiến nàng nghe phải những lời thương tổn!”
Liễu Ngọc Thanh bất chợt xoay người lại, bầu sửa rung rinh, ánh mắt ngập nước nhìn lấy hắn, thổ khí như lan:
“Tuổi tác của ta chưa cao, chính là lứa tuổi có nhu cầu sinh lý…nữ nhân luôn cần nam nhân, ngươi an lòng để ta tìm nam nhân khác sao?”
Lạc Nam toàn thân chấn động, có chút ngơ ngác nhìn lấy nàng…
Lời nói của Liễu Ngọc Thanh như cảnh tỉnh linh hồn hắn, phải…nàng là nữ nhân, nàng không tu luyện các loại công pháp vô tình vô cảm, nàng cũng cần nam nhân âu yếm và chiều chuộng.
Nhưng hắn sẽ an tâm giao nàng cho nam nhân khác sao?
Liễu Ngọc Thanh đã đổ vỡ một lần, nếu chẳng may thêm một lần nào khác, nàng sống nổi không? mà hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Chỉ có hắn mới vĩnh viễn yêu thương nàng, chỉ có hắn mới sẳn sàng vì nàng liều mạng, chăm sóc và chở che cho nàng cả một đời.
Liễu Ngọc Thanh…chỉ có thể là của hắn.
“Nghĩ thông suốt chưa? Đã bái đường thành thân rồi, còn ngốc nghếch nghĩ lung tung!” Liễu Ngọc Thanh vươn ngón tay thon dài chỉ lên trán hắn, giọng điệu làm nũng y hệt với tình nhân.
Lạc Nam bị bộ dáng của nàng làm cho kích động, côn thịt phình to hơn một vòng trong bàn tay mềm mại kia.
“Nếu đã muốn…còn chần chờ cái gì? thân thể này hoàn toàn trong sạch, cả máu và cả thịt…chàng và thiếp đã không còn vướn bận chuyện huyết mạch nữa rồi!” Liễu Ngọc Thanh phóng khoáng nói, âm thanh có chút nhu.
“Diệt Sinh Độc Thể?” Lạc Nam lúc này mới bừng tĩnh, thân thể trước đây của Liễu Ngọc Thanh toàn bộ bị hủy rồi, cơ thể mới của nàng là đúc lại ở Vạn Độc Tinh, đương nhiên là hoàn hảo vô khuyết.
Chưa từng có ai được chạm qua cơ thể này, mà hắn cũng không phải từ cơ thể này chui ra…
Huống hồ…Lạc Nam thật sự kia, đã không còn tồn tại.
Nghĩ đến đây hô hấp Lạc Nam có phần dồn dập…quan hệ giữa hắn và nàng chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, hơn nữa nhờ vậy còn gia tăng vô vàn kích thích khi hai người động tình.
“Ngọc Thanh…ta muốn hôn nàng!” Lạc Nam vươn bàn tay, nâng cái cằm trơn bóng mê người lên…nhìn đôi môi đen tuyền thần bí và kiều diễm ấy say đắm nói.
“Ưm…thiếp cũng muốn!”
Liễu Ngọc Thanh vòng một tay ra sau cổ hắn, môi thơm thần bí hiến dâng…
Lạc Nam thở ồ ồ cúi thấp đầu, rôt cuộc ngậm lên cánh hoa hồng đen ấy.
“Ưm…” Liễu Ngọc Thanh xụi lơ rên rỉ một tiếng, đầu lưỡi duỗi ra.
Lạc Nam toàn thân run rẩy, nghĩ đến thân phận trước đây giữa hai người, một cảm giác cấm kỵ dâng lên tận não, kích thích bao trùm toàn thân, hắn ra sức nút mạnh.
CHỤT CHỤT CHỤT…
Lưỡi hai người hòa quyện vào nhau, tận tình trao đổi hương tân ngọc dịch.
Một tay của Lạc Nam đã tìm xuống bầu sửa tròn trịa, nắm vào trong lòng bàn tay…bắt đầu xoa nắn.
“Ưm…thật cứng rắn, tiểu Nam!” Liễu Ngọc Thanh thân thể rung lên bần bật, ở trước mặt hắn nàng mới tìm được cảm giác của tình yêu, đây là cảm giác mà nàng chưa từng có được.
Nàng vì hắn chịu khổ quá nhiều…lúc này hắn cũng nguyện vì nàng mà cùng nhau vào địa ngục.
Hai người động tình đến cực hạn, nụ hôn dài hàng thế kỷ vẫn không biết chán nhau, môi nóng hổi của Lạc Nam mân mê cánh môi đen tuyền kiều diễm của Liễu Ngọc Thanh, bàn tay khám phá khắp thân thể nàng, khiến cho đôi mắt sắt sảo của Độc Nữ trở nên mê ly…
“Ưm…Tiểu Nam, ngậm nó đi chàng…của chàng đó!”
Liễu Ngọc Thanh cảm giác miệng mình bắt đầu khô khốc vì bị hắn uống sạch nướng miếng, lúc này thở hổn hển đẩy hắn ra, bàn tay tinh xảo đem bầu sửa nâng lên…
Nhìn chúng nó đầy đặn căn tràn nhựa sống, hai hạt ngọc đỏ bên trên đã căng cứng gọi mời, bên trên thân gò trắng nõn còn có dấu tay đỏ hồng của hắn, Lạc Nam ghì chặt Liễu Ngọc Thanh vào sát cơ thể mình, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa ướt át…
“Ưm…tê quá…chàng thật tuyệt!” Liễu Ngọc Thanh rung lên bần bật, cơ thể mềm mại vô lực tựa vào Lạc Nam, động đào nguyên giữa đôi chân đã bắt đầu rỉ nước, hòa quyện cùng Cực Lạc Suối ấm nóng.
Cực Lạc Suối nóng bỏng là thế…nhưng nhiệt độ không thể nào sánh bằng hai thân thể trần trụi lúc này.
“Ưm…Ngọc Thanh!”
Lạc Nam cũng muốn nhũn cả hai chân, Liễu Ngọc Thanh không biết từ bao giờ đã trầm mình xuống làn nước, hé mở đôi minh đen tuyền gợi cảm ngậm lấy nhục côn cứng cáp như cục sắt kia, đầu lưỡi đinh hương mân mê khắp quanh nó.
“To thật, chẳng trách mấy cô nàng kia bị hắn làm chết đi sống lại!” Liễu Ngọc Thanh trái tim chấn động, ngậm thứ hùng vĩ của nam nhân vào trong miệng nàng mới ước lượng được nó to đến mức nào.
Đầu lưỡi đinh hương của nàng cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó, cảm nhận được vô tận năng lượng theo từng đường gân guốc, cảm nhận được khí tức cương dương bá đạo của giống đực.
Tận tình bú mút, chiều lòng nam nhân cuối cùng trong cuộc đời nàng…
Lạc Nam thấy Liễu Ngọc Thanh lặn vào trong nước có chút đáng thương, nên hắn bế nàng đến vách đá sau đó nằm ngửa, để Liễu Ngọc Thanh ở bên dưới tiếp tục bút mút phục thị.
Hồi lâu sau…
“Tiểu Nam…chiếm lấy thiếp…biến thân thể này thành của chàng, vĩnh viễn!”
Liễu Ngọc Thanh bắt đầu cảm giác được sự trống rỗng giữa hai chân, ngoan ngoãn nằm xuống tách nhẹ chúng nó ra.
Lạc Nam hít sâu một hơi, ngắm nhìn động đào chật chội…chúng nó quả thật trinh nguyên tinh khiết, hai mép môi e thẹn khép chặt, hạt le thẹn thùng trốn sau lớp mao tử lục kiều diễm, gò mu múp máp, có chất mật rỉ nhẹ mà ra…
Hưng phấn dâng lên tận não.
Lạc Nam dùng miệng hôn vào nơi đó, đem Liễu Ngọc Thanh giật bắn toàn thân,…lênh láng như thủy.
“Vào đi…vào bên trong thiếp!”
Chịu đựng không nổi, Liễu Ngọc Thanh lắc lư vòng eo, không tiếp tục cho hắn hôn lấy chỗ tư mật của mình.
“Ta vào đây…ta biến Liễu Ngọc Thanh thành thê tử của ta đây!” Lạc Nam thở ồ ồ dồn dập, dục hỏa trào dâng đến tận não.
Đem đầu nấm đặt giữa hai mép môi đã hé mở sẳn sàng…
Thình thịch…thình thịch…thình thịch…
Chỉ còn một bước cuối cùng, hai nàng sẽ là của nhau…vượt qua mọi rào cản không cần thiết.
Lạc Nam lùi hông về phía sau, vận sức…
“Ừm…” Liễu Ngọc Thanh thở dốc nặng nhọc, nhịp tim đánh mạnh như trống, nàng cũng bị khoái cảm và kích thích lắp đầy đầu não.
“Á…ĐAU QUÁ!”
Trong lúc đầu nấm hồng hào vừa tách ra hai mép môi, một tiếng hét thảm thiết bất chợt vang vọng Linh Giới Châu, khiến cả Lạc Nam và Liễu Ngọc Thanh sững sờ, dục hỏa đang dâng trào đột ngột dập tắt…
Lạc Nam vội vàng đứng bật dậy, mà Liễu Ngọc Thanh cũng lấy lại tỉnh táo, ánh mắt nghiêm túc ngưng trọng nói chuyện:
“Là Nguyệt Kỳ, Nguyệt Kỳ muốn lâm bồn!”
“Chúng ta đi!” Lạc Nam gật mạnh đầu, áo choàng xuất hiện trùm lấy cơ thể Liễu Ngọc Thanh, hắn bế lấy nàng động ý niệm, thân hình hai người lập tức biến mất.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Từng âm thanh óng tay áo bay lượn phiêu dật vang lên, toàn thể nữ nhân Hậu Cung đã tụ tập phía trước Kỳ Nam Cung, đẩy cửa tiến vào.
“Phu quân…các tỷ muội!”
Diễm Nguyệt Kỳ nằm ngửa ở trên giường, da thịt ửng hồng đầy mồ hôi, hai mắt đẫm lệ, cái bụng to lớn trươn lên…đau đớn đến nhăn cả mặt.
Lạc Nam ánh mắt đại biến, hắn nhìn thấy hạ thể nàng xuất hiện vũng máu…
“Để cho bọn thiếp!”
Tiêu Thanh Tuyền, Đan Mộng Cơ và Đan Diễm Cơ lao vọt đến, các loại Đan Dược xuất hiện, bắt đầu bỏ vào miệng Diễm Nguyệt Kỳ.
“Chúng ta ra ngoài…để không gian yên tĩnh cho các nàng ấy!” Liễu Ngọc Thanh kéo ào choàng che phủ thân thể, hướng Lạc Nam và chúng nữ mở miệng.
Chúng nữ từng người gương mặt bao trùm lo lắng, nhất là Diễm Hồng Liên với Diễm Điệp Tình…nhìn thấy mẫu thân đau đớn sinh nỡ, hai nàng rơm rớm nước mắt rồi.
Lạc Nam mặc dù không muốn, nhưng sợ mình ở lại khiến chúng nữ phân tâm, Diễm Nguyệt Kỳ có ba vị Luyện Đan Sư xuất chúng đỡ đẻ, lại thêm nàng từng có kinh nghiệm sinh nỡ, chắc hẳn không quá khó khăn.
"Bảo bối,