“Thật là thoải mái!”
Trước khi hủy thi diệt tích, Lạc Nam thi triển Đoạt Hồn Ngọc Lâm, cảm giác được tu vi Hồn Tu vừa mới tăng lên, hắn không nhịn được thở một hơi đầy sảng khoái.
Linh Hồn của một Ất Tiên cường giả quả nhiên là vật đại bổ, sau khi cắn nuốt…tu vi Hồn Tu của Lạc Nam rốt cuộc đạt đến Chân Hồn cấp bậc.
Tại Tiên giới, đẳng cấp của Hồn Tu cũng chia làm Chân Hồn, Cực Hồn, Ất Hồn, Ngọc Hồn, Hồn Vương, Hồn Tôn, Hồn Đế.
Về phần Hồn Đế của Hồn Tộc ở Việt Long Tinh, chỉ là một loại danh xưng mà thôi…ngay cả Lạc Nam cũng có danh Hồn Đế, nhưng nếu gặp kẻ có tu vi Hồn Đế thật thụ, người ta động ý niệm cũng đủ bạo vỡ linh hồn hắn.
“Công tử nên hạn chế Đoạt Hồn…không có Hồn Nguyệt Ánh ở bên cạnh, nếu gặp phải di chứng thì không may!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở nói.
Vì tu vi Hồn Tu của Lạc Nam trước đó đã có Hồn Nguyệt Ánh hỗ trợ bồi dưỡng, lại thêm 10 năm lắng động…vì thế lúc này khi Đoạt Hồn của một Ất Tiên chẳng những không thấy khó chịu, trái lại cực kỳ thoải mái.
Bất quá đúng như Kim Nhi nói, không thể quá lạm dụng…
“Haizz, thật tưởng niệm Nguyệt Ánh a!” Lạc Nam âm thầm cảm thán một hơi.
Mặc dù hắn có Ôn Hồn Liên bồi bổ Linh Hồn, nhưng nó vẫn kém Hồn Nguyệt Ánh của hắn.
“Hừ, Hồn Nguyệt Ánh chính là nhân vật phụ trợ Linh Hồn số một, nếu ở bên cạnh công tử chẳng may bị Hồn Tu cường đại phát hiện, nhất định sẽ toàn lực ra tay cướp đoạt!” Kim Nhi yêu kiều hừ nói.
Lạc Nam cười khổ gật đầu, nếu không phải như vậy…hắn nào nỡ để Nguyệt Ánh rời đi chính mình?
Không tiếp tục suy nghĩ vẫn vơ, Lạc Nam hạ người rơi xuống bên cạnh “Bạo Hùng”, không quên tiện tay đoạt luôn gốc Chân Cấp Linh Dược gần đó ném vào Linh Giới Châu, à phải gọi là Chân Cấp Tiên Dược mới đúng, bởi vì các loại Linh Dược sinh trưởng ở Tiên giới từ Chân Cấp trở lên, đã có thể xưng là Tiên Dược rồi.
Linh Dược Điền gần đây không còn mấy nữ Tinh Linh bồi dưỡng, tốc độ phát triển có chút chậm chạp.
“Đã hôn mê rồi sao?” Lạc Nam đánh giá tình trạng “Bạo Hùng” nằm bẹp dí dưới đất…
Đế Diễm bùng cháy, vừa đủ đem túi da hình con gấu bên ngoài đốt trụi, hiện ra thân ảnh mỹ nữ kiều diễm trần truồng kia.
Nàng này sắc mặt tái nhợt, đôi môi anh đào vẫn còn rướm máu, thân thể bị dư ba công kích của Lạc Nam với Ngọc Lâm khiến cho bầm dập không ít, bất quá mặc dù thê thảm như vậy, thì dung nhan và hình dạng gần như hoàn mỹ cũng không bị xấu đi.
Bộ ngực o ép nhô cao, đầu nhũ hoa đỏ đậm ướt át, toàn thân thơm ngát tự nhiên, chân thon trắng nõn, âm động hồng phấn mê người.
“Có thể sánh ngang Thanh Trúc, Mộng Ảnh mấy nữ…” Lạc Nam cho ra đánh giá, quả nhiên trên thế giới này vẫn luôn không thiếu mỹ nữ, chỉ bất quá hắn tạm thời chưa biết phải đối xử ra sao với nữ nhân này.
Đè ép Nghịch Long Huyết đang sục sôi vì dâm tính, Lạc Nam hít sâu một hơi…
Niết Bàn Linh Thủy và Sinh Mệnh Huyền Mộc xuất hiện trên tay, nhanh chóng bao trùm lấy thân thể mỹ nữ…
Nàng chỉ bị tạm thời ngất đi vì dư ba công kích mà thôi, cũng không bị thương chỗ nào quan trọng, trước hai loại Dị Thuộc Tính thần kỳ của Lạc Nam, rất nhanh đã mở ra đôi mắt ngập nước…
“Á…”
Mỹ nữ vừa tỉnh táo, phát hiện mình trần truồng trước mặt “người thần bí đeo mặt nạ”, theo bản năng hét lên một tiếng thất thanh.
“Chỗ cần thấy đều đã thấy, không cần la lối!” Lạc Nam nhàn nhạt nói, cũng lịch sự quay mặt sang một bên.
Mỹ nữ trong lòng vừa thẹn vừa giận, bất quá người trước mặt ngay cả Ngọc Lâm cũng có thể giết chết, nàng không dám có chút biểu hiện bất mãn nào, chỉ có thể lấy ra một bộ váy dài đen tuyền trùm lấy cơ thể.
“Ỷ Vân ra mắt tiền bối!” Mỹ nữ tự giới thiệu, hành lễ một cái: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu mạng!”
Người thần bí này quá mạnh, xứng đáng được nàng gọi một tiếng Tiền bối…
“Ngươi tên Ỷ Vân…” Lạc Nam gật gù, thủ đoạn của mỹ nữ Ỷ Vân này trước đó khiến hắn tán thán không thôi, ở một nơi như Tiên giới, nữ nhân như nàng quá khó để sinh tồn.
Ngay cả diện mạo xinh đẹp cũng đủ để mang đến những phiền toái không cần thiết, càng đừng nói đến Dị Thủy.
“Ta không phải tự nhiên cứu ngươi…giao Dị Thủy ra và ngươi được tự do, chúng ta không ai nợ ai!” Lạc Nam bình thản nói.
“Tiền bối muốn Hắc Đàm Thủy của ta?” Ỷ Vân nhếch môi mộng cười đắng chát, quả nhiên không có cái gì là miễn phí, cũng chẳng có cái được gọi là đại anh hùng, tất cả chỉ thuận theo lợi ích.
“Ngươi cũng vất vả Phi Thăng, nên hiểu Tu Chân Giới vốn đã tàn khốc, Tu Tiên Giới còn khủng bố hơn rất nhiều, ta không trực tiếp giết ngươi sau đó cướp đoạt đã là nhân từ!” Lạc Nam ánh mắt híp lại, bình thản nói:
“Huống hồ ta không phải lũ ngốc Ngọc Tiên Môn, Dị Thủy của ngươi vốn không phải Hắc Đàm Thủy mà là Đoạt Sinh Đàm Thủy, đến nước này ngươi còn không thành thật!”
Ỷ Vân trong lòng giật thót cắn môi, ở trước mặt người thần bí này nàng cảm giác mình bị nhìn thấu toàn bộ không còn sót lại chút gì, trong lòng dâng lên sự kính nể…
Sắc mặt Ỷ Vân lâm vào lưỡng lự…nàng hiểu lời của người thần bí này nói là sự thật, nếu gặp kẻ tàn nhẫn nào đó, nói không chừng đã vừa hiếp vừa giết, sau đó cướp đi Dị Thủy rồi.
Cũng bởi vì vậy…mà nàng đối với nhân phẩm của người thần bí cảm thấy tràn ngập tin cậy.
Ít nhất hắn cũng đường đường chính chính nói ra ham muốn Dị Thủy, còn cho nàng cơ hội lựa chọn và giữ mạng, không giống như đám khốn kiếp Ngọc Tiên Môn, vừa làm phò vừa muốn mở miệng tuyên bố còn trinh, Ỷ Vân nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn.
Nghĩ đến đây, bản tính thông minh trỗi dậy, Ỷ Vân làm ra quyết đoán nói:
“Tiểu nữ ở Tiên giới một người không nơi nương tựa, chỉ có Dị Thủy làm tiền vốn dựa vào, tiền bối lấy mất Dị Thủy so với gián tiếp giết ta có gì khác nhau?”
“Cái này…” Lạc Nam nhứt cả trứng, vì vốn có thiện cảm đối với những người Phi Thăng nên khó ra tay giết người cướp của, hoàn cảnh của Ỷ Vân hắn cũng cực kỳ hiểu, từ đầu đến cuối số phận đều bị Ngọc Tiên Môn nắm trong lòng bàn tay.
Ngay cả khi bằng trí thông minh để tìm ra đường sống cũng xém bị mất mạng vì Ngọc Lâm hẹp hòi, thật sự có chút đáng thương.
Tuy nhiên Dị Thủy hắn lại không thể không lấy, nhất là đối với hàng ngon như Đoạt Sinh Đàm Thủy.
Trong lúc Lạc Nam nhíu chặt chân mày, đã nghe Ỷ Vân thổ khí như lan, dùng giọng điệu bẻn lẽn nói:
“Ỷ Vân đồng ý giao Dị Thủy cho tiền bối…chỉ hy vọng tiền bối thu lưu Ỷ Vân ở bên người làm một thị nữ, giúp Ỷ Vân che mưa chắn gió là được rồi…”
Ỷ Vân cực kỳ thông minh, nàng nhìn ra đây nói không chừng là cơ hội khó được của mình.
Người thần bí trước mặt dùng tu vi Chân Tiên tiêu diệt Ất Tiên, nghe qua đã cảm thấy kinh thiên động địa, nói ra chỉ sợ người khác cũng sẽ không tin tưởng, chứng tỏ thiên phú của hắn cao vượt quá mức tưởng tượng của nàng.
Hơn nữa nhân phẩm của hắn cũng rất đáng tin cậy…
Theo chân một người như vậy…Ỷ Vân cảm thấy hoàn toàn xứng đáng, tiền đồ sáng lạng.
Nào ngờ Lạc Nam nghe xong lại lắc đầu, lập tức từ chối: “Ta ngay cả chính bản thân mình cũng lo chưa xong, làm sao bảo vệ được ngươi? Với trí thông minh của ngươi muốn sinh tồn ở Tiên giới này không hề khó…dù không có Dị Thủy ta nghĩ vẫn sẽ sống ổn!”
Tạm thời hắn thật không có ý thu nữ nhân, bởi vì trong lòng còn nhớ mấy bà vợ…hoàn toàn không có tâm trạng để nữ nhân khác bên cạnh…
“Nhưng ta không muốn sống cuộc đời bình thường!” Ỷ Vân bất chợt quỳ gối, nghẹn ngào rơm rớm lệ nói:
“Ỷ Vân chấp nhận từ bỏ địa vị cao thượng nơi hạ giới, từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý chỉ muốn truy cầu con đường đỉnh cao của Tiên Đạo...bằng trực giác của nữ nhân, ta cảm thấy tiền bối có thể mang đến cho ta cơ hội!”
Nhìn bộ dạng của Ỷ Vân, Lạc Nam có chút bần thần…bởi vì nàng rất giống thê tử hắn, các nàng ấy cũng không cam sống bình thường…
Lạc Nam thử tưởng tượng…nếu mấy bà vợ của mình không có Tuế Nguyệt Nữ Đế mang đi, sau khi Phi Thăng cả đám có khả năng bị tách ra, số phận của các nàng liệu có tốt hơn Ỷ Vân không?
Trong số các nàng, có rất ít người mưu trí được như Ỷ Vân, nhưng ngay cả Ỷ Vân cũng xém bị giết chết...
Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa.
“Giao ra Dị Thủy, ta cho ngươi một quyển Ất Cấp Công Pháp và một lượng tài nguyên để tìm nơi hoang vắng bế quan, không cần lo lắng về tương lai!” Lạc Nam hít sâu một hơi đưa