-“Cuồng vọng!”
Lạc Nam vừa dứt lời, một đám tu sĩ nhất thời sắc mặt hết sức khó coi, sát khí trong lòng càng lên đến đỉnh điểm…
Tên này làm sao vậy? rõ ràng chỉ là một Chân Tiên…bị một đám Ất Tiên như bọn hắn vây công không phải nên quỳ lạy xuống xin tha thứ sao? tại sao còn dám ăn nói cuồng ngạo như vậy?
Thân cẩu vây hùng sư? Chẳng khác nào mắng bọn hắn là chó cắn theo bầy…
“Tà tu, lần trước bị lão phu đuổi chạy như chó còn dám ngông cuồng?” Ngọc Quán sắc mặt lạnh lùng pha lẫn tàn nhẫn, khác xa bộ dạng hòa ái khi ở bên cạnh “Ngọc Hải”
Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm cười lạnh, tên Ngọc Quán này vì tính cách tham lam thích bám chuyện của người khác mà ăn thiệt thòi vài lần vẫn không sợ, xem ra cần dạy hắn bài học nặng nề hơn…
“Lão cẩu, dùng tu vi Ngọc Tiên bắt không được một Chân Tiên như ta, nếu ta là ngươi đã sớm tìm bãi phân nào đó đập đầu vào chết đi cho rồi, còn mặt mũi sống trên đời sao?” Lạc Nam thản nhiên nhìn Ngọc Quán chế nhạo.
“Ngươi…” Ngọc Quán cảm nhận được không ít ánh mắt đồng tình tập trung lên người mình, sắc mặt trầm xuống càng thêm lợi hại, lăng lệ nói:
“Lần đó lão phu chủ quan để ngươi giữ được mạng chó, trốn chui trốn nhũi một thời gian không ngờ còn dám xuất hiện trước thanh thiên bạch nhật!”
“Ta vụng trộm với mẹ ngươi sao mà không dám xuất hiện?” Lạc Nam trợn mắt hỏi ngược lại.
“Phốc!”
Không ít người nghe xong trực tiếp cười ra tiếng, tên Tà Tu này ăn nói mặc dù thô bỉ, nhưng từng câu lại trí mạng cực kỳ…
“Ngươi…ngươi…”
Quả nhiên chỉ thấy Ngọc Quán hô hấp phập phồng, sắc mặt già nua đỏ bừng vì phẫn nộ, không chịu đựng được nữa gầm thét lên:
“Lão phu lấy ngươi mạng chó!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Phong cùng Lôi vang vọng thiên không, nhanh chóng kết hợp…Phong Lôi Cộng Minh Chưởng hình thành mang theo uy thế hủy diệt…
Ngọc Quán chân đạp Lôi Ảnh Bộ, một chưởng mang theo ngập trời cuồng phong và sấm sét xuyên phá mà đến…
Đứng trước thế công của Ngọc Quán, vô số người ánh mắt lóe lên…bọn hắn muốn thông qua một kích này để thăm dò thực lực của tên “Tà Tu” trước mắt.
Mặc dù đã nghe qua tên này lấy tu vi Chân Tiên giết chết Ất Tiên như Ngọc Lâm, nhưng cả đám vẫn còn nhiều người khó có thể tin tưởng sự thật.
“Chờ ngươi đã lâu!”
Lạc Nam cười gằn, mắt thấy Phong Lôi Cộng Minh Chưởng thô bạo chưởng đến, hắn không lùi mà tiến, dùng công đối công, Hợp Linh Chưởng nhanh chóng tụ hội ở giữa lòng bàn tay…
Trong ánh mắt ghen tị như muốn phún hỏa của đám người, từng loại Dị thuộc tính gào thét dữ dội lại ngoan ngoãn dị thường dung hợp vào nhau, Hợp Linh Chưởng mang theo uy thế hủy thiên diệt địa ầm ầm đánh ra…
BÙM BÙM BÙM…
Hợp Linh Chưởng trực diện va chạm cùng Phong Lôi Cộng Minh Chưởng…
“Làm sao có thể?”
Trong tiếng hét thất thanh không dám tin tưởng của Ngọc Quán, một chưởng mạnh mẽ nhất của hắn bị Hợp Linh Chưởng hung hăng nghiền ép, Phong và Lôi nhanh chóng bị tiêu tan, chỉ cầm cự được trong vài hô hấp ngắn ngũi…
PHỐC...
Hợp Linh Chưởng đánh trực diện vào cơ thể, Ngọc Quán như một tấm giẻ rách văng thẳng lên trời, máu me văng tung tóe, miệng điên cuồng phun máu, diện mạo như lệ quỷ.
Thương thế của Ngọc Quán vừa mới khôi phục sau sự kiện Ngọc Ma, trước đó bị một đám Ong Bắp Cày vây công hết sức chật vật mới thoát khỏi, Tiên Lực trong người không phải ở trạng thái toàn thịnh, lại thêm tu vi phải áp chế ở mức Ất Tiên.
Chưa kể các loại năng lượng mà Lạc Nam sử dụng đều là hàng khủng bố…
Quả nhiều yếu tố tác động, khiến đường đường là một Ngọc Tiên như Ngọc Quán lúc này bị Chân Tiên một chưởng đánh bay, trọng thương nặng nề, toàn thân như sắp bị nghiền nát.
“Đây thật sự là một Chân Tiên sao?”
Đám người nuốt nước bọt ừng ực.
“Bổn thiếu chủ không tin…ngươi có thể liên tục thi triển Chưởng Pháp mạnh mẽ như vậy!”
Thiên Bất Phàm gầm lên một tiếng, Quang Minh cuồn cuộn dâng trào, hai tay hắn chắp lại trước ngực thành kính hô:
“Quang Minh Phạt!”
Ong Ong Ong Ong…
Bên trên thiên không, ánh sáng nhanh chóng tụ hội mà về, hình thành một thanh Kiếm ánh sáng lơ lửng trên đỉnh đầu Lạc Nam.
“Chết!”
Thiên Bất Phàm cười gằn quát.
Tiếng quát vừa dứt, thanh Kiếm khổng lồ trấn áp mà xuống, trực chỉ đỉnh đầu…muốn đem Lạc Nam trảm vụn…
Trước tình cảnh này…Lạc Nam vẫn ung dung cười, hai bàn tay tiếp tục tụ hợp, nhìn Thiên Bất Phàm cười tủm tỉm nói:
“Thật không may…vũ kỹ này ta muốn dùng đến cuối đời vẫn được!”
Hợp Linh Chưởng ngạo thị trời cao, Lạc Nam từ dưới bắn thẳng lên thiên không, trực chỉ vào thanh Kiếm đang trấn áp ngược xuống…
BÙM…
Hợp Linh Chưởng vẫn thể hiện một mặt bá đạo của nó, vô số Quang Minh tan nát thành điểm sáng rơi rụng trên bầu trời, Thiên Bất Phàm bị phản chấn đến thổ huyết, sắc mặt tái mét được hai tên Trưởng Lão Thiên Tiên Môn đỡ lấy, không dám tin hét ầm lên:
“Đó rốt cuộc là Vũ Kỹ gì? vì sao có thể dung hợp nhiều loại Dị thuộc tính như vậy?”
“Quang Minh Song Túc Chưởng!”
Thấy Thiếu Chủ nhà mình ăn thiệt thòi, hai tên trưởng lão Thiên Tiên Môn lên cơn phẫn nộ, Quang Minh chi lực một lần nữa hội tụ mà về, hai cái Quang Minh Song Túc Chưởng ầm ầm bắn ra…
Chỉ trong vài giây ngắn ngũi, trao đổi chiêu thức đã liên tục diễn ra giữa mấy người…
Đám tu sĩ đến từ các Tiểu Tiên Giới đều là bọn khôn lanh, lợi dụng các thế lực ở Lam Cực Tiên Tinh để điều tra hư thực về chiến lực của Lạc Nam,…dù sao thì trong mắt bọn hắn một kẻ sở hữu nhiều Dị thuộc tính đến như vậy sao có thể là tầm thường?
Đứng trước Quang Minh Song Túc Chưởng hung hăng gào thét, Lạc Nam không kiêu không ngạo, lạnh lùng thốt lên:
“Mở Khai Môn!”
“Mở Cơ Môn!”
“Mở Huyết Môn!”
“Mở Thể Môn!”
“Mở Tốc Môn!”
“Mở Cốt Môn!”
“Mở Không Môn!”
Chỉ thoáng chốc, thân thể Lạc Nam đã đạt đến một tầng thứ hoàn toàn mới, chiến lực gia tăng trên diện rộng, máu huyết sục sôi, tốc độ tăng trưởng, đầu óc minh mẫn, tác động hư không, xương cốt linh hoạt và cứng rắn, lực phòng ngự nâng cao…
Bát Môn Độn Giáp chính là Thể Thuật của Cự Nhân Tộc, mặc dù đẳng cấp không quá cao…nhưng đối với một Thể Tu như Lạc Nam lúc này lại hoàn toàn thích hợp.
XOẸT XOỌE…
Hai âm thanh xuyên thấu da thịt vang lên, một đôi Bạch Cốt trắng phếu từ phần lưng Lạc Nam đâm thủng ra ngoài, vô số Xương Cốt hình thành một đôi Cốt dực…
RỐNG…
Bát Hoang Hoành Thiên Viêm gào thét mà ra, đôi cánh Hỏa Diễm mượn nhờ Cốt Dực làm khung sườn bao phủ bên ngoài, trở nên càng thêm ngưng thực, càng thêm chân thật…như đôi cánh bằng xương bằng thịt…
Đây là hình thái chiến đấu kết hợp giữa Cốt Môn và Bát Hoang Hoành Thiên Viêm để gia tăng tốc độ thêm một bậc mà Lạc Nam nghĩ ra không lâu…
Hắn gọi đôi cánh này của mình là Cốt Viêm…
Tốc Môn triển khai, Cốt Viêm đập mạnh…Tốc Biến kích hoạt.
Vị trí Lạc Nam vừa đứng đã biến mất, né tránh thành công Quang Minh Song Túc Chưởng.
“Cẩn thận!”
Đám người vội vàng hô lớn lên.
Hai tên trưởng lão Thiên Tiên Môn cảm giác được tình hình không ổn, tóc gáy dựng đứng…
Lạc Nam đã như u linh xuất hiện sau lưng bọn hắn, Hợp Linh Chưởng hội tụ trong lòng bàn tay.
“Đừng hòng!” Hai tên trưởng lão gầm thét trong cổ họng.
Mặc dù tốc độ của Cốt Viêm Hoành Thiên Dực cực kỳ nhanh chóng, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của Ngọc Tiên và tu vi Ất Tiên Viên Mãn hiện tại, hai người không cho rằng kẻ này sẽ thành công đánh lén hai người.
Mãnh liệt xoay người, Quang Minh đã hội tù vào đầu ngón tay, muốn tung Chỉ bắn Lạc Nam…
Đúng lúc này, bọn hắn nhìn thấy Hợp Linh Chưởng đang ngưng tụ kia đột nhiên tiêu tán…
“Chuyện gì?” Hai người tràn đầy khó hiểu…
“Trúng kế của bổn công tử!” Lạc Nam cười gằn, vô tận Hồn Lực không biết từ bao giờ đã hình thành hai cái Đế Hồn Ấn lơ lửng trên không trung…
“Đế Hồn Ấn!”
Đế Hồn Ấn ầm ầm nện xuống đầu hai tên Thiên Tiên Môn trưởng lão…
OÀNH OÀNH…
Như sấm giữa trời quang, hai tên Trưởng Lão cảm thấy Linh Hồn như bị trọng chùy nện mạnh, thất khiếu chảy máu, đau đớn chưa bao giờ có dâng lên trong đầu, trở nên choáng váng tạm thời…
“Hồn Tu!? Tên này còn là Hồn Tu đó!”
Có người gào thét ầm lên khiến toàn trường sắc mặt đắng chát.
“Thiên Tiên Môn đi chết!” Lạc Nam cười gằn dữ tợn…
Hắn ngoài mặc ra vẻ muốn thi triển Hợp Linh Chưởng, thực chất chỉ là màn đánh lừa thị giác, chiêu thức công kích thật sự chính là Đế Hồn Ấn vừa mới triển khai.
Lạc Nam hiểu rằng dù mình có tốc độ nhanh chóng cũng rất khó đánh lén hai tên Ngọc Tiên dày dặng kinh nghiệm với tu vi Ất Tiên Viên Mãn như hiện tại, chỉ có cách giương đông kích tây mà thôi…
Kết quả hắn thành công, hai cái Đế Hồn Ấn oanh tạc…hai tên trưởng lão Thiên Tiên Môn chiến lực giảm sút hơn một nửa, cơ hội tốt nhất để giết bọn hắn lúc này.
Lạc Nam biết nếu mình không nhân cơ hội loại bỏ hai lão già này, trong trận chiến sắp tới sẽ khá phiền phức.
Bởi vì hai lão già này là Ngọc Tiên, mặc dù lúc này đã áp chế tu vi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn rất lão luyện phong phú.
Hắn đã dùng Đế Hồn Ấn đánh lén thành công khiến hai lão già choáng váng, phải nhân cơ hội kết liễu luôn, bằng không sẽ rất khó có cơ hội nữa.
Một nguyên nhân khác khiến Lạc Nam muốn giết người…chính là vì lấy lại chút công bằng cho Thiên Vô Ảnh.
Hai lão già này là cao tầng của Thiên Tiên Môn, chính là những kẻ nằm