Chứng kiến Lạc Nam làm thịt thêm một Ất Tiên Viên Mãn, vô số người nuốt nước miếng, lại chẳng dám thở mạnh…
Duy chỉ có Đạo Trần cùng Đạo Lãng sắc mặt vẫn luôn bình thản, dường như tất cả hành động của Lạc Nam không lọt nổi vào mắt bọn hắn vậy.
“Giết trưởng lão Lam gia, ngươi có biết Lam Cực Tiên Tinh là một trong những Tinh Cầu phụ thuộc Hải Vực Tinh chúng ta hay không?” Đạo Trần chất vấn hỏi.
“Không sai…giết trưởng lão Lam gia chính là trọng tội, chúng ta có quyền trảm sát!” Đạo Lãng cười lạnh nói.
“Sủa thật nhiều…đã bảo các ngươi lên cắn ta, vì sao dài dòng như vậy?” Lạc Nam một mặt chán ghét nói.
Đúng là ngụy quân tử, tham lam thì nói là tham lam…còn lấy lý do nghe đường hoàng như vậy…
“Chấp mê bất ngộ, đón nhận cái chết!”
Trước lời nói của Lạc Nam, Đạo Trần với Đạo Lãng rốt cuộc không nhịn được nữa, sát khí dâng trào như hóa thành thực chất.
“Để ta lên, đối với kẻ này…một mình ta là đủ!” Đạo Lãng ánh mắt híp lại nói.
Đạo Trần nghe vậy có điều suy nghĩ gật gật đầu, đứng sang một bên…
Không phải bọn hắn chủ quan hay khinh địch, chẳng qua hai tên này cũng không phải kẻ ngu, biết đề phòng người xung quanh nhân lúc cả hai chiến với đối thủ sẽ lén lút trộm mất ba chiếc Nhẫn Trữ Vật của Tiên Vương vẫn còn nằm trên đất…
Huống hồ đối với thực lực của Đạo Lãng thì Đạo Trần tương đối tự tin, chắc hắn đủ sức cầm xuống Lạc Nam, chẳng qua hơi tốn một chút thời gian mà thôi…
“Để bổn công tử cho ngươi chứng kiến, chênh lệch giữa tu sĩ Tiểu tiên giới và Trung tiên giới vô pháp bù đắp như thế nào!”
Ngọc Lãng sắc mặt lạnh lẽo, hai chân đứng trên Phi Kiếm như sao băng xẹt ngang bầu trời, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận Lạc Nam…
KENG…
Một thanh Kiếm khác đã ra khỏi võ, trên tay Ngọc Lãng cầm lấy Ngọc Cấp Hạ Phẩm trường Kiếm, mang theo sát khí ngập trời quát:
“Kiếm này tên là Lôi Ngâm…sẽ là thứ lấy đi tính mạng ngươi!”
ONG ONG ONG ONG…
Lôi Ngâm Kiếm chấn động vang trời, vô tận Lôi Đình cấp tốc tụ hội, bầu trời tụ tập Lôi Kiếp mà về, vô cùng vô tận…
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lạc Nam lần đầu phát sinh biến hóa…
Bởi vì bên trời bầu trời lúc này, Lôi Kiếp điên cuồng tụ tập thành sáu cột Lôi với sáu loại màu sắc khác nhau, mang theo uy thế hủy diệt có thể tàn phá đại địa…
“Lục Sắc Lôi Kiếp?” Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng nói.
“Ha hả, kinh ngạc sao?” Đạo Lãng cười gằn, lời nói vang vọng toàn trường:
“Nội tình của Vương Cấp thế lực không phải ngươi có thể tưởng tượng, ở mỗi kỳ Tỷ Thí Tông Môn hàng năm, Đạo Huyền Tông chư vị Tiên Vương sẽ dẫn động Lục Sắc Lôi Kiếp cho đệ tử có biểu hiện nổi bậc hấp thụ luyện hóa, bổn công tử chính là một trong số đó!”
Trong âm thanh của hắn tràn ngập tự hào, cũng đầy vẻ khoe khoang…nhưng người ở đây nghe được lại hâm mộ không thể tả.
Dẫn động Lục Sắc Lôi Kiếp cho đệ tử tu luyện, đấy là thủ đoạn khủng bố đến mức nào? Không hổ là Tiên Vương cấp cường giả, thật là quỷ thần khó lường a.
Đối với Đạo Huyền Tông, bọn hắn lại càng thêm hướng tới…
Lạc Nam nghe vậy cũng hít sâu một hơi trước phúc lợi của Vương Cấp Thế Lực, bất quá không quá hâm mộ hay kinh ngạc gì…
Việt Long Tinh chỉ là một Tinh Cầu cấp thấp lại có thể sản sinh ra Ngũ Sắc Lôi Kiếp, thì Tiên Vương có thể dẫn động Lục Sắc Lôi Kiếp không phải chuyện lạ…dù sao thì đẳng cấp của Hải Vực Tinh cao hơn Việt Long Tinh quá nhiều.
Còn nhớ ngày đó khi Đại Thủ Tiên Vương cưỡng ép xâm nhập Việt Long Tinh, Thiên Đạo Chi Nhãn từng giáng Ngũ Sắc Lôi Kiếp công kích hắn nhưng bị Đại Thủ Tiên Vương dễ dàng hóa giải, sau cùng đánh cho Thiên Đạo Chi Nhãn trọng thương.
Qua đó có thể thấy Tiên Vương khủng khiếp đến mức nào, đắc tội với Đạo Huyền Tông là gián tiếp đắc tội Tiên Vương, tuy nhiên con đường cường giả nếu đã chọn bước, Lạc Nam sẽ không thụt lùi.
Nếu không tư cách đâu tìm đến Tuế Nguyệt Cung, tư cách đâu tìm về chúng nữ?
Lạc Nam trong đầu lúc này chỉ đang nghĩ cách để đối kháng Lục Sắc Lôi Kiếp theo sát một Kiếm kia…
Lục Sắc Lôi Kiếp này đã bị Ngọc Lãng chưởng khống, nó đã nhuộm khí tức của Ngọc Lãng nên không còn Tinh Khiết như lúc ban đầu, muốn đoạt lấy để Kiếp Lôi Đỉnh hấp thu là hoàn toàn không thể, mà Kiếp Lôi Đỉnh cũng sẽ chê bai không chịu nuốt.
Để chống lại Lục Sắc Lôi Kiếp, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Lạc Nam.
“Lôi Hỏa còn chưa đủ!”
Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc cực kỳ, nếu tu vi của hắn ngang bằng Đạo Lãng, Lôi Hỏa đủ sức nghiền ép Lục Sắc Lôi Kiếp đến vài chục lần…bất quá hiện tại hắn chỉ là Chân Tiên, còn đối thủ lại là Ất Tiên Viên Mãn.
“Chẳng trách dám không để ta vào trong mắt!” Lạc Nam chiến ý dâng trào, Hồn Lực hòa vào Tiên Lực, tiếng cười tà dị từ trong miệng phát ra:
“HAHAHAHAHA!”
Động Thiên Ngạo Tiếu vang vọng khắp vòm trời, vô số tu sĩ nghe được chỉ cảm thấy đầu óc đau nhứt kịch liệt, muốn lăn qua lộn lại trên mặt đất, ngay cả Đạo Lãng sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Môn âm ba công này rõ ràng khiến hắn vô cùng khó chịu, chiến lực cũng bị giảm bớt một chút, không thể tập trung cao độ được…
Chẳng muốn kéo dài thời gian, Ngọc Lãnh điên cuồng tấn công.
“Chết!”
Lôi Ngâm Kiếm trảm thẳng, Lục Sắc Lôi Kiếp theo đó nện xuống trực diện lên đầu Lạc Nam, uy thế không cách nào để hình dung…
“Con gái ngoan, baba nhờ vào ngươi!”
Trước tình huống nguy cấp, một thanh Cự Kiếm nặng nề như sơn nhạc xuất hiện trên tay Lạc Nam…
Thân Kiếm đỏ ngầu như máu, lưỡi kiếm sắt lẹm sát phạt, mũi Kiếm uy mãnh dị thường, từng đường vân như mạch máu tươi chuyển động tràn đầy sự sống…
Lạc Hồng Kiếm trong tay, Lạc Nam tạm thời không có Kiếm Pháp cận chiến đủ sức chống lại một kiếm khủng bố của Đạo Lãng lúc này, nhưng hắn lại tràn ngập lòng tin nâng Lạc Hồng Kiếm lên đón đỡ.
“Ngu xuẩn!” Đạo Lãng khinh thường cười…
KENG…
Hai kiếm chạm nhau, Lục Sắc Lôi Kiếp thét gào, một cổ dư chấn lan tràn khắp bốn phía, lầu các lung lay như muốn ngã, đám người quan chiến buộc phải lùi lại phía sau…
“Làm sao có thể?”
Đúng lúc này, bên trong cuộc va chạm vang lên âm thanh kinh hãi khó có thể tin của Đạo Lãng khiến sắc mặt Đạo Trần trầm xuống…
Chỉ thấy nơi Lạc Hồng Kiếm và Lôi Ngâm Kiếm va chạm, từng tia từng tia Lục Sắc Lôi Kiếp đang bị Lạc Hồng Kiếm cắn nuốt một cách quỷ dị, mà lực lượng bên trong Lôi Ngâm Kiếm đang dần dần bị tiêu hao, nơi hai Kiếm tiếp xúc có dấu hiệu rạn nứt.
“Thanh Kiếm này có vấn đề!” Đạo Lãng sắc mặt như cha chết nhìn chăm chú Lạc Hồng Kiếm, lần đầu tiên hắn cảm thấy Lôi Ngâm Kiếm của mình ăn phải thua thiệt trước một thanh Kiếm có đẳng cấp thấp hơn.
Bất quá bảo kiếm có linh, Đạo Lãng rõ ràng cảm giác được tia sợ hãi đến từ Lôi Ngâm Kiếm…
Hắn dụng tâm cảm thụ, muốn biết Lôi Ngâm Kiếm truyền đạt cho mình cái gì…
“Nó sẽ ăn ngươi?” Sắc mặt Đạo Lãng trở nên cổ quái, hắn cảm giác Lôi Ngâm Kiếm của mình điên rồi…
Bởi vì Lôi Ngâm Kiếm truyền đạt ý niệm, nó sợ bị thanh cự kiếm màu đỏ này ăn mất.
Kiếm sẽ ăn kiếm? Lôi Ngâm Kiếm bệnh thần kinh sao?
Trong lúc Đạo Lãng không hiểu ra sao, Lạc Nam cũng không hề dễ chịu…
Chỉ thấy hai cánh tay của hắn đã bị cháy đen như mực, lớp Mình Đồng Da Sắt bị chấn vỡ, Niết Bàn Linh Thủy với Sinh Mệnh Huyền Mộc vẫn đang ra sức chữa trị.
Hiển nhiên mặc dù Lạc Hồng Kiếm hấp thụ bớt một phần Lục Sắc Lôi Kiếp, nhưng Lạc Nam vẫn phải gánh chịu một phần…
Đôi tay của hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất…
“Ngay cả Dị Thủy và Dị Mộc chữa thương cũng có?” Nhìn thấy hai loại Dị thuộc tính luân chuyển trên đôi tay Lạc Nam, Đạo Lãng một lần nữa sinh lòng ghen ghét.
Dù là Vương Cấp Thế Lực như Đạo Huyền Tông thì lượng Thiên Địa Dị Vật cũng không nhiều như tên khốn kiếp này…
“Chết!”
Lạc Nam nhìn thấy vết rạn trên Lôi Ngâm Kiếm, hắn cười gằn thích ý…thô bạo nâng lên Lạc Hồng Kiếm dùng lực nện xuống.
Không có chiêu thức hoa mỹ, không có Kiếm pháp lợi hại…chỉ đơn giản là xách Kiếm và nện, toàn lực nện!
KENG KENG KENG KENG…
Theo từng cú nện, Lôi Ngâm Kiếm trong tay Đạo Lãng càng run rẩy dữ dội hơn…
“Ngươi nằm mơ!” Đạo Lãng phẫn nộ gầm rú, là một Kiếm tu…hắn không chấp nhận Kiếm của mình sinh lòng sợ hãi…
Chân đạp Phi Kiếm dùng tốc độ nhanh nhất tránh thoát một nện của Lạc Nam, sắc mặt nghiêm nghị, bàn tay Đạo Lãng ầm ầm tụ chưởng:
“Vương Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ - Kiếp Thiên Chưởng!”
OÀNH OÀNH OÀNH…
Ba cột Lục Sắc Lôi Kiếp