Trong Linh Giới Châu…
Lạc Nam đã một mặt bình thản khoanh chân mà ngồi, có Bất Tử Thụ tồn tại…chỉ cần hắn chưa triệt để tắt thở, chính là như bật hack một dạng, thương thế nghiêm trọng đến đâu cũng không phải là vấn đề.
Phải biết vừa thi triển Vạn Cổ Bất Hủ Thân, vừa thi triển Tử Môn chính để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng, nửa canh giờ trước Lạc Nam còn hấp hối như kẻ sắp chết, nửa canh giờ sau lại tiếp tục sinh loạt hoạt hổ.
Bất kể là cửa cuối cùng Tử Môn trong Bát Môn Độn Giáp hay Vạn Cổ Bất Hủ Thân đều là những thủ đoạn tăng lên vượt quá giới hạn của tu sĩ, hai loại một khi kết hợp, Lạc Nam cảm thấy dù là Ngọc Tiên bình thường mình cũng có thể chiến một trận ngang tầm.
Ở tình huống vừa rồi, lẽ ra hắn đã có thể giết chết cả Hải Sa, Đạo Trần và Đạo Lãng nếu cố trụ thêm hai loại trạng thái thêm một chút, tuy nhiên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng…Lạc Nam lại không làm như vậy.
Đơn giản vì Đạo Lãng, Đạo Trần hay Hải Sa…bọn hắn đều là Ngọc Tiên Cảnh hàng thật giá thật mà không phải Ất Tiên Viên Mãn như đang biểu hiện.
Nếu bức ba người bọn hắn vào đường cùng, như vậy khả năng rất cao ba tên này sẽ bất chấp tất cả phục hồi tu vi Ngọc Tiên cảnh, từ đó dẫn đến thế giới sụp đổ, bí cảnh băng liệt…các loại cơ duyên cũng theo đó mất sạch.
Bất kể là Đạo Lãng hai người hay Hải Sa, thế lực sau lưng bọn hắn đều không thua kém Vô Lượng Hải Các, sẽ không bị lời uy hiếp trước đó của Vô Lượng Quân làm cho khiếp sợ…trước ranh giới cái chết, ba người bọn hắn bộc phát tu vi Ngọc Tiên phản kháng thì nguy hiểm.
Vì thế Lạc Nam sau khi cân nhắc, quyết định thay vì dồn ba tên này vào đường cùng dẫn đến nguy hiểm…chi bằng cướp hết chỗ tốt sau đó chuồn đi là đẹp.
Và kết quả, hắn thành công…
Tất cả mọi người trong thời điểm đó không ai nghĩ đến Lạc Nam vốn đang thắng thế lại chọn cách như vậy, đợi khi cả bọn kịp phản ứng đã mất đi tung tích của hắn rồi…
Về phần Hải Sa trúng phải Dục Tình Yêu Hỏa sau đó biểu hiện như thế nào, Lạc Nam đã không kịp theo dõi, cũng không biết Đạo Trần với Đạo Lãng trở thành nạn nhân của cuộc xâm chiếm thô bạo.
Nghĩ đến hình hài nhân thú như quái vật của Hải Sa, Lạc Nam âm thầm mặc niệm cho đối tượng phát tiết dục vọng của hắn.
“Không biết thu hoạch được thứ gì…”
Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng, bước đến lột xuống ba chiếc Nhẫn Trữ Vật bên trên ba cổ thi thể…
Không hổ là thể xác của Tiên Vương, dù tồn tại vô số năm vẫn hoàn hảo vô khuyết, trong trận chiến của Lạc Nam với mấy tên thiên tài dư ba công kích lan tỏa mạnh mẽ, vẫn không tạo thành tổn hại quá lớn lên trên chúng nó.
Thần thức cùng lúc tiến vào ba Chiếc Nhẫn Trữ Vật, nhất thời ánh mắt Lạc Nam sáng lên…
Tiên Thạch, số lượng Tiên Thạch chồng chất như núi, đều là Cực Phẩm Tiên Thạch…nhiều hơn Lễ Vật mà Ngọc Tiên Môn tặng cho Địa Tiên Môn không biết bao nhiêu lần.
“Không hổ là tài sản của Tiên Vương!” Lạc Nam hưng phấn liếm liếm khóe miệng, những Tiên Thạch này mặc dù trải qua vô số năm đã thất thoát một phần Tiên Khí, nhưng so với Tiên Thạch Trung Phẩm vẫn cao cấp hơn.
Không một lời nói nhảm, Lạc Nam lập tức chuyển dời hai phần ba số lượng Tiên Thạch vào dưới gốc cây Bất Tử Thụ, tiến hành bồi bổ cho nó.
Thời gian qua Bất Tử Thụ bị hái lá cây không ít lần, tốc độ phát triển cực kỳ chậm chạp, phải bồi bổ lại cho nó.
RÍU RÍU RÍU…
Nhân Sâm Triệu Năm thấy tình cảnh này mừng rỡ như điên, chạy lại gốc Bất Tử Thụ nằm im tận hưởng, có đuổi cũng không chịu đi, hiển nhiên nó đang ăn ké của Bất Tử Thụ hết sức thoải mái…
Lạc Nam thấy vậy như có điều suy nghĩ, cắn răng một cái…đem lượng Tiên Thạch còn sót lại chuyển đến dưới gốc Cửu Diệp Liên Hoa, rải rác Tiên Thạch khắp Linh Dược Điền, dùng Tiên Thạch xem như phân bón nuôi trồng Linh Dược.
Cửu Diệp Liên Hoa chính là Đế Cấp Tiên Dược, mỗi một lá đều có thể cải tử hoàn sinh…chỉ cần bồi dưỡng cho tốt, nó cũng không kém Bất Tử Thụ quá nhiều.
Chỉ thoáng chốc, Lạc Nam đã tiêu sài vài ngọn núi Tiên Thạch, chỉ sợ dù là Vương Cấp Thế Lực cũng không phá của bằng hắn.
Làm xong tất cả, Lạc Nam mới tiếp tục tìm tòi bên trong ba chiếc nhẫn…
Rất nhanh, trước mặt Lạc Nam xuất hiện ba quyển Công Pháp có chút cũ kỹ và ba thanh Vương Cấp Vũ Khí, bên trên chúng nó vẫn còn khí thế của Tiên Vương như ẩn như hiện, hẳn là công pháp chủ tu và vũ khí chính của ba vị Tiên Vương này.
Vội vàng tìm hiểu, Lạc Nam lần lượt lẩm bẩm:
“Vương Cấp Trung Phẩm Công Pháp – Thanh Liên Kiếm Pháp…”
Đây là môn công pháp đạt được từ Nhẫn của thể xác vị Nữ Tiên Vương, là một môn Kiếm Pháp dành cho Kiếm Tu, Lạc Nam chỉ nhìn lướt qua một chút rồi thôi.
Bởi vì Thanh Liên Kiếm Pháp yêu cầu người tu luyện sử dụng Trường Kiếm mảnh mai nhỏ nhắn, không phù hợp với Lạc Hồng Kiếm cự đại, cũng chẳng phù hợp phong cách của Lạc Nam.
Thanh Vũ Khí đi kèm với Thanh Liên Kiếm Pháp là một trường Kiếm thon dài uyển chuyển, sắt bén như băng, cán khắc hoa sen…là một kiện Vương Cấp Hạ Phẩm Vũ Khí.
“Kiếm này chắc là Thanh Liên Kiếm đi kèm với Thanh Liên Kiếm Pháp rồi!” Lạc Nam lẩm bẩm suy đoán
Mặc dù hắn không dùng đến, nhưng hai thứ này một khi bán ra ngoài, tin chắc cũng sẽ có vô số người điên cuồng tranh đoạt.
Không để ý chúng nó quá lâu, Lạc Nam tập trung vào một quyển công pháp khác.
“Vương Cấp Thượng Phẩm Công Pháp – Tiên Đài Trấn Ma Cước...”
Nhìn thấy đây là một môn Cước Pháp, Lạc Nam lập tức có hứng thú, đối với sử dụng Cước hắn không xa lạ gì, trước đây đã từng tu luyện Thủy Hồng Cước cùng Thiên Thạch Cước một thời gian, bất quá vì đẳng cấp của chúng nó dần theo không kịp tu vi của mình nên Lạc Nam rất ít khi mang ra sử dụng.
Lúc này đạt được một môn Vương Cấp Thượng Phẩm Cước Pháp, tin tưởng sẽ sử dụng được một thời gian dài, Lạc Nam lập tức quyết định tu luyện…Gia tăng thủ đoạn trong chiến đấu.
Đi kèm với Tiên Đài Trấn Ma Cước là một cái Kim Đài màu vàng rực, toàn thân lập loè Tiên Quang, nặng nề khủng khiếp, Lạc Nam phát hiện mình vậy mà không nhấc nổi nó, dù lúc này Kim Đài thu nhỏ lại chỉ bằng bàn tay mà thôi.
“Có ý tứ!” Lạc Nam cười cười, hắn quyết định nhận chủ toà Kim Đài này.
Bất quá không vội vàng, Lạc Nam nhìn hai thứ cuối cùng, ánh mắt lóe lên một tia mong đợi.
Hai thứ cuối cùng, hiển nhiên cũng là một quyển công pháp và một thanh Vũ Khí.
Chỉ bất quá thanh Vũ Khí này lại khiến Lạc Nam có chút chờ mong đối với quyển công pháp kia.
Chỉ thấy đó là một thanh Cự Kiếm màu đen kịch, toàn thân lưu chuyển các đường vân Hắc Ám hết sức bất phàm, lưỡi Kiếm không sắt bén trái lại tràn đầy các góc cạnh nặng nề, tạo cảm giác đè nén còn hơn cả tòa Kim Đài kia.
Đây là một thanh Trọng Kiếm, kích thước bên ngoài mặc dù bé hơn Lạc Hồng Kiếm một chút, nhưng cũng vượt xa các thanh Kiếm thông thường.
Chính vì đây là Trọng Kiếm…mà Lạc Nam bắt đầu mong đợi môn công pháp đi kèm, phải biết hắn đang thiếu một môn Kiếm Pháp đấy, Ngự Kiếm Thuật căn bản không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Lạc Hồng Kiếm được.
Không nhịn được nửa, vội vàng mở ra xem…Lạc Nam hưng phất hít sâu một ngụm lãnh khí:
“Hít, vậy mà là Tôn Cấp Kiếm Pháp?”
Trước mắt đập vào là hình vẽ một toà Địa Ngục đen kịch tầng tầng đan xen uy thế kinh người cùng với dòng chữ uy nghiêm bá khí như đánh sâu vào thị giác:
“Ngục Thần Kiếm Pháp, Tôn Cấp Cực Phẩm công pháp…!”
Lạc Nam toàn bộ tinh thần như bị hút vào, tiếp tục quan sát:
“Ngục Thần Kiếm Pháp, Kiếm Pháp dành riêng cho Trọng Kiếm, Cự Kiếm thi triển, Trường Kiếm mỏng manh không thể phát huy ra uy lực của Kiếm pháp này, thậm chí sẽ bị phản chấn đến nát kiếm!”
Lạc Nam khóe môi hài lòng nhếch lên, trong lòng đắc ý đến cực điểm, đây không phải là Kiếm Pháp thích hợp nhất với Lạc Hồng Kiếm sao? Tôn Cấp Cực Phẩm…không ngờ lại từ thi thể của một vị Tiên Vương đạt được.
Thi thể của vị Tiên Vương sở hữu Ngục Thần Kiếm Pháp là một đại nam tử thân hình cao lớn, cơ bắp lực lưỡng,