Lời vừa nói ra…toàn trường hít một ngụm khí lạnh…
Nếu trước đó bọn hắn cảm nghĩ Vô Lượng Quân đám người bá đạo và ngông cuồng, thì hiện tại khi Lạc Nam vừa mở miệng, bọn hắn cảm thấy Vô Lượng Quân như trẻ nhỏ gặp phụ mẫu, hoàn toàn không đủ tư cách so sánh.
Vô Lượng Quân đám người là lấy tư thái bề trên cao cao tại thượng của Trung Tiên Giới ra làm giá đỡ, mà Lạc Nam lại lấy chính bản thân hắn ra tuyên bố ba thế lực Trung Tiên giới chỉ là rác rưỡi, chẳng khác nào trực tiếp vả mặt Vô Lượng Quân đám người?
Trong khoảnh khắc, vô số người hít một ngụm khí lạnh, kính nể nhìn Lạc Nam.
Mặc kệ Lạc Nam có ngu ngốc hay vấn đề thần kinh gì hay không…thì việc hắn trút giận cho toàn thể Tiểu Tiên Giới phụ thuộc chửi mắng Trung Tiên giới thật con mẹ nó sung sướng rồi.
Trước đó bọn hắn bị Trung tiên giới đám thiên tài áp chế ngay cả thở mạnh cũng không dám…
Vậy mà Lạc Nam vừa xuất hiện, đã đem Trung tiên giới mắng đến máu me đầy đầu, trực tiếp chỉ định bọn hắn là rác rưỡi.
Trong khoảnh khắc, rất nhiều người âm thầm đưa ngón tay cái về phía Lạc Nam, bắt đầu tìm hiểu thêm về hắn.
Nam nhân này đã dám nói như vậy, nếu hắn không phải tự tin tuyệt đối trước thực lực của mình thì sẽ là bệnh thần kinh…
Nhìn bề ngoài của Lạc Nam kiểu gì cũng không ra dáng bệnh thần kinh cả, vì thế đám thiên tài Tiểu Tiên Giới đã bắt đầu có chút chờ mong, hy vọng hắn sẽ tạo nên kỳ tích…
Chỉ bất quá…lấy sức một người chống chịu toàn bộ thiên tài Trung Tiên Giới có mặt ở Bí Cảnh lúc này, nghe qua thật chẳng thể nào khả thi.
“Tiểu tử…lời của ngươi sẽ vô tình khiến ngươi chết thảm, cực kỳ thê thảm có biết không?”
Nhân Yêu của Hải Yêu Cung vốn nóng nảy táo bạo, nghe Lạc Nam vậy mà hung hăng phách lối như thế, cả đám đã sát khí dâng trào, thề phải lột da rút gân Lạc Nam.
“Thích thì đánh đi…già mồm quá!” Lạc Nam lười biếng liếc mắt nhìn Hải Sa một chút, sau đó bất chợt khoanh chân ngồi giữa không trung…
“Hắn muốn làm gì?” Một tên thiên tài Đạo Huyền Tông mở miệng hỏi.
Vô số người sắc mặt cũng là mộng bức, không hiểu Lạc Nam sắp bị vây giết đột nhiên ngồi xếp bằng làm gì? chẳng lẽ là tư thế giác ngộ mới? hay hắn lĩnh mệnh mới rồi?
Bất quá trước một bầy sói đang chờ chực bao vây, tên “Tà tu” này sẽ làm gì đây? Nhìn qua không giống như thần kinh tái phát mà?
Vô Lượng Quân chân mày nhíu chặt, hắn từng nghe qua chiến tích của tên “tà tu” này…nhưng bên trong thông tin rõ ràng không có tư thế ngồi xếp bằng khoanh chân nha.
Chẳng lẽ Lạc Nam lại có chiêu thức mới? thật là vãi lúa.
Ok a ba
“Mặc kệ thủ đoạn của ngươi là gì…giết rồi lại nói, tránh đêm dài lắm mộng!”
Vô Lượng Quân sắc mặt quyết định, thả người phóng lên thiên không, Vô Lượng Quyền Kình từ trên trời như mưa sao băng giáng xuống trực diện đầu của Lạc Nam.
Nếu không né tránh được một chiêu này, chỉ sợ Lạc Nam không chết cũng trọng thương a…
Trong lúc đám người mở to mắt nhìn, lại như cảm ứng được công kích dữ dội đang lao đến, trước mặt Lạc Nam bất chợt lơ lửng một kiện đồ vật…
Một thanh Cổ Cầm trong suốt, bên trên chỉ có bảy sợi dây…thần bí lấp lánh, cao quý lộng lẫy nhưng lại tạo cảm giác nguy hiểm đến trí mạng cho Vô Lượng Quân đang ở trên không…
Chính là Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm…kiện Hồn Bảo mà Lạc Nam đạt được từ thi thể vị Hồn Vương không đầu kia…
“Mau! Toàn lực công kích, đừng để hắn gảy đàn!”
Đám thiên tài Trung Tiên giới sắc mặt đại biến, bằng vào kiến thức của tu sĩ Trung Tiên giới, ngay cả Tiên Vương cũng gặp qua vài lần như bọn hắn đương nhiên nhận ra mối huy hiểm đến từ thanh cổ cầm.
Vô Lượng Quân nghe vậy gào thét:
“Vô Lượng Quyền, chết đi cho ta!”
Công kích liên miên bất tuyệt hóa thành Quyền kình ngập trời nện xuống…
“Chúng ta cũng giết hắn!”
Đạo Huyền Tông, Hải Yêu Cung và Vô Lượng Hải Các đám thiên tài toàn lực công kích, sức mạnh vận chuyển có dấu hiệu khiến Bí Cảnh nứt đi, quá mức dữ dội…
Đám tu sĩ Tiểu Tiên giới thấy cảnh này vội vàng co ba chân bốn cẳng bỏ trốn…hứng chịu dư ba công kích cấp bậc này, bọn hắn chỉ có con đường chết thôi…
Kỳ quái chính là…Lạc Nam từ đầu đến cuối vẫn ung dung ngồi bên phím đàn, đặt tay lên âm sắc của nó là muốn làm gì?
“Công kích đến kìa! Nguy hiểm!” Đám người trái tim nhấc lên đến tận cổ họng.
Lạc Nam một mặt bình thản, cảm giác vô số khí tức kinh khủng khóa chặt lấy mình, hắn chỉ nhàn nhạt lẩm bẩm:
“Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”
Trong khoảnh khắc này…vô số Kinh Văn Bất Hủ tiến hành ngâm tụng dữ dội, một màu đồng cổ lão mà thần bí bao trùm cơ thể Lạc Nam.
Từ máu tươi, xương cốt và cả thể xác…chúng nó toàn bộ được phủ bởi lít nha lít nhít các hình xăm, như một tôn cổ thần nào đó.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Phô thiên cái địa công kích oanh tạc trực diện, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh thi triển đến cực hạn, Lạc Nam rơi vào trạng thái bất khả xâm phạm trong một khoảng thời gian, ở thời điểm này…dù là Tiên Vương bình thường cũng không thể đánh hắn bị thương nếu không dùng đến Hồn Lực.
Khói bụi, lôi đình, kim sắt, hoa lửa ngập trời…tạo thành một đám mây hình nấm dữ dội bao vây Lạc Nam vào giữa.
Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, cảm nhận được sự vô đối mà Vạn Cổ Bất Hủ Thân mang lại trong phút giây ngắn ngũi.
“Làm sao có thể? Làm sao có thể? Đây rốt cuộc là quái vật gì?”
Đám thiên tài Trung Tiên Giới vừa xuống đến kinh động như gặp ma quỷ, khó có thể tin chứng kiến Lạc Nam vẫn ngồi xếp bằng khoanh chân một cách hoàn hảo sau khi hứng chịu tần suất công kích khủng khiếp đến như vậy.
“Ta không tin!” Vô Lượng Quân ánh mắt đỏ hoe vì cảm thấy hoang đường và bị đả kích…
Hắn dùng công kích mạnh mẽ như vậy, tên kia thậm chí không thèm liếc nhìn một chút, trái lại tập trung vào thanh Cổ Cầm.
Vô Lượng Quân làm sao có thể không sinh lòng oán hận?
“Lại ra tay, ta không tin hắn có thể duy trì trạng thái như vậy trong thời gian dài!” Hải Sa cũng phụ họa gào thét.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên tài Trung Tiên giới bắt đầu ngưng tụ vô tận Tiên Lực, cả đám hình như muốn dùng toàn lực giết chết Lạc Nam.
“Ấy ấy…Các vị đã công kích đủ rồi…giờ đến phiên ta!” Lạc Nam thản nhiên cười…
Công kích hắn toàn lực nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn hắn tiếp