Nhìn Vạn Kiếm Lôi lập lòe trước mắt, Lạc Nam cảm giác toàn thân nặng nề…
Ngay cả chính hắn cũng không lường trước được mình sẽ có được Vạn Kiếm Lôi theo một cách như vậy…
Hắn và Ngọc Tiên Môn kết thù, thứ nhất là vì Dị Thủy của Ỷ Vân…sau lại là sự ngạo mạn không xem ai ra gì của Ngọc Hải…
Lạc Nam từng dự định đem Ngọc Tiên Môn quậy đến long trời lỡ đất, sau cùng nghênh ngang rời đi trong sự căm hận và bất lực của toàn tông…
Kết quả cuối cùng, hắn làm được...
Lúc này đây, chỉ cần đoạt lấy Vạn Kiếm Lôi, khôi phục diện mạo không phải Ngọc Hải, lại ngang nhiên đào tẩu mà đi, chỉ sợ bất kể là Ngọc Chấn Lôi hay trên dưới Ngọc Tiên Môn cao tầng…đều sẽ vì đó phát cuồng, phát điên…thậm chí mang theo tuyệt vọng mà chết, không thể nhắm mắt.
Nhưng mà…khi chứng kiến ánh mắt nghiêm nghị mang theo tha thiết của Ngọc Chấn Lôi, Lạc Nam lại cảm thấy…mình không thể nào làm được một bước như vậy.
Hắn không muốn…đạp đổ hy vọng của một vị phụ thân chân chính, mặc dù đôi bên khác biệt về lập trường, đã đến mức không thể hóa giải nữa rồi.
“Còn sững sờ ra đó làm cái gì? không mau cút đi?”
Nhìn thấy “Ngọc Hải” thất thần trước mắt, Ngọc Chấn Lôi sắc mặt tái nhợt vặn vẹo quát, ra vẻ cực kỳ phẫn nộ Ngọc Hải không biết lấy đại sự làm trọng.
Chỉ là ánh mắt chân thành đến từ một vị phụ thân của hắn…không thể nào thay đổi được.
“Thiếu Chủ mau rời đi! Ngươi là niềm hy vọng cuối cùng của Ngọc Tiên Môn, bên trong Ngọc Tiên Điện chúng ta có Trận Pháp thoát hiểm…” Đám trưởng lão gấp gáp mở miệng.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Ở bên ngoài, các tôn Chiến Trận Sư đang không ngừng phá trận…
Lôi Võng Ngọc Tiên Trận, đã không chống đỡ được nữa rồi, kéo dài quá lâu sẽ không còn kịp nữa…
Lạc Nam hít sâu một hơi, không chút chần chờ thu lấy Vạn Kiếm Lôi, ném vào Linh Giới Châu…
“Mang theo cả những thứ này!” Ngọc Chấn Lôi không nói lời nào lột xuống Nhẫn Trữ Vật nhét vào tay hắn.
“Cả của chúng ta!” Đám trưởng lão không chút do dự cũng lột xuống Nhẫn Trữ Vật, toàn bộ giao vào tay Lạc Nam.
“Chúng ta đã gom hết tài nguyên trên dưới tông môn vào trong Nhẫn, tin tưởng đủ để Thiếu Chủ một đường tu đến Tiên Vương!” Cả đám trưởng lão một mặt mang theo phức tạp lẫn tiếc nuối nói.
Liệt tổ liệt tông Ngọc Tiên Môn thành lập môn phái qua vô vàn thế hệ…Tiên Vương vẫn là một cái gì đó cực kỳ xa vời, cao không thể chạm.
Nhưng tương lai, Thiếu Chủ của bọn hắn đã đạt được Tiên Vương truyền thừa, lại thêm có số tài nguyên toàn tông tụ hợp…nhất định sẽ đạt đến Tiên Vương cảnh.
Lạc Nam ai đến cũng không từ chối, đem toàn bộ tài nguyên Ngọc Tiên Môn thu vào, cộng thêm Vạn Kiếm Lôi, những thứ quý giá nhất của một cái Ngọc Cấp thế lực đã vào tay hắn.
“Đáp ứng chúng ta…phải sống!” Ngọc Chấn Lôi cùng toàn bộ Ngọc Tiên Môn trên dưới mang theo ánh mắt rực rỡ như ánh rạng đông sau cơn giông bão.
Lạc Nam có chút gật đầu nói: “Chỉ cần ta còn sống… Ngọc Tiên Môn sẽ có được một vị Tiên Vương, thậm chí là hơn thế nữa…”
Lạc Nam hắn vẫn còn là đệ tử ngoại môn của Ngọc Tiên Môn hàng thật giá thật trên danh nghĩa, ít nhất trước khi cái tên “Lạc Nam” bị “Ngọc Hải” chơi chết, hắn vẫn chưa danh chính ngôn thuận bị trục xuất tông môn.
Vì thế lời hứa của Lạc Nam lúc này hoàn toàn là có căn cứ…hắn sẽ tiến vào Tiên Vương, hay thậm chí là Tiên Tôn…Tiên Đế, xem như Ngọc Tiên Môn có đệ tử đạt đến cấp bậc này.
Người đệ tử đó chính là hắn…
Lạc Nam nghĩ một đằng, đám người Ngọc Chấn Lôi lại nghĩ một nẻo.
Nhìn thấy trong mắt “Ngọc Hải” hừng hực ngọn lửa tự tin, cả đám ngửa đầu lên trời cười to:
“Tốt tốt tốt, Ngọc Tiên Môn có ngươi…quật khởi trong tầm tay!”
“Mau! Vào truyền tống trận thoát hiểm đi!” Ngọc Chấn Lôi đã không chần chờ đuổi đi “Ngọc Hải”.
Hắn không muốn tiếp tục chứng kiến “Ngọc Hải” thêm một giây phút nào, lúc này đây…Ngọc Chấn Lôi muốn đại sát tứ phương, vì con trai của mình loại bỏ càng nhiều kẻ thù càng tốt trong đại chiến, dù cho phải tan xương nát thịt.
“Để lão phu hộ tống Thiếu Chủ!” Nhị Trưởng Lão nghiêm túc gật đầu, tiến lên khom người nói, ánh mắt có chút lóe lên.
“Truyền Tống Trận miễn cưỡng đủ chỗ cho hai người, mang theo một người chiếu cố chăm sóc Thiếu Chủ đi!” Tam Trưởng Lão đưa ra đề nghị.
Ngọc Chấn Lôi đám người nghe vậy đồng ý gật đầu, dù sao Ngọc Hải sống an nhàn sung sướng đã thành thói quen, dù sau này phải trốn chui trốn lũi, cũng nên có người ở bên cạnh hầu hạ.
Nghĩ đến đây, Ngọc Chấn Lôi đám người đưa ánh mắt nhìn về Huỳnh Thảo trong hàng ngũ đệ tử, mở miệng hạ lệnh:
“Ngươi cùng Thiếu Chủ rời đi! Nhớ kỹ…mạng của ngươi hôm nay được giữ lại, tất cả là vì hắn!”
Huỳnh Thảo nghe vậy toàn thân chấn động, nhìn thấy Ngọc Hải được toàn bộ Ngọc Tiên Môn ký thác hy vọng trốn đi, nàng đã cảm thấy kiếp số của mình đến đây là chấm dứt.
Mặc dù phi thăng trong thời gian ngắn ngũi, nhưng hiện thực tàn khốc đã nghiền nát toàn bộ lòng tin của Huỳnh Thảo rồi.
Ở hạ giới nàng là nữ cường giả cao thượng, sau khi Phi Thăng Tiên Giới…nàng trở thành thị thiếp của Ngọc Hải, cuối cùng Ngọc Tiên Môn ở trong mắt nàng là quái vật khổng lồ lại có nguy cơ bị tiêu diệt.
Một nữ tử chỉ mới là Chân Tiên như nàng, đả kích thật sự quá mức to lớn…
Lúc này đây được Ngọc Chấn Lôi giao trọng trách hầu hạ Ngọc Hải trong thời gian sau này, nhờ vậy mà giữ được mạng trong trận đại chiến, lại nghĩ đến Ngọc Hải được truyền thừa của Tiên Vương, tâm tính đã thay đổi.
Huỳnh Thảo lập tức cúi đầu khom người, gương mặt xinh đẹp tràn đầy quyết tâm: “Huỳnh Thảo ở đây thời với trời sẽ chăm sóc Thiếu Chủ, không để Ngọc Tiên Môn thất vọng!”
“Đi đi!” Ngọc Chấn Lôi gật đầu, khá hài lòng với biểu hiện của Huỳnh Thảo.
Nữ nhân này mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng diện mạo và thiên phú xem như không tệ…chỉ tiếc chưa chính thức trở thành con dâu của hắn.
Về phần Địa Ngọc Huyền của Địa Tiên Môn, Ngọc Chấn Lôi đã cảm thấy không còn chút hy vọng nào nữa rồi.
“Thiếu Chủ, Huỳnh Thảo…mời!” Nhị Trưởng Lão khom người đưa tay…
Lạc Nam liếc mắt nhìn thật sâu Ngọc Chấn Lôi, chân đạp Lôi Ảnh Bộ của Ngọc Tiên Môn, phá không mà đi…mục tiêu chính là Ngọc Tiên Điện.
“Mang theo hy vọng chết đi…đó là thứ duy nhất mà ta có thể làm cho ngươi!”
…
Bên trong Ngọc Tiên Điện…
Lạc Nam cùng Huỳnh Thảo hạ người rơi xuống, chứng kiến một cái trận pháp cỡ nhỏ có đường kính chỉ tầm một mét nằm trong góc khuất Đại Điện, ánh mắt lấp lóe.
“Đây là Truyền Tống Trận cỡ nhỏ…có thể bí mật Truyền đi mà không để lại chút ba động trong không gian nào, sau khi Truyền Tống thành công sẽ tự động hủy diệt, xóa sạch mọi chứng cứ!” Nhị trưởng lão gương mặt già nua nhợt nhạt giải thích:
“Trận Pháp này đã được kiến tạo vô số năm, thời điểm Ngọc Tiên Môn chỉ là một thế lực nhỏ…mục đích là để bảo trì tia huyết mạch cuối cùng nếu lâm vào nạn diệt vong!”
Lạc Nam gật đầu, ngoại trừ Lôi Võng Ngọc Tiên Trận…cái Trận Pháp Truyền Tống cỡ nhỏ này xem ra chính là con bài cuối cùng của Ngọc Tiên Môn...dùng để bảo lưu hy vọng.
Quy mô của nó không lớn…lại cao cấp cực kỳ, có thể truyền tống với tốc độ khủng bố dù là Tiên Vương cũng không thể ngăn cản, cần một nguồn năng lượng cực cao để vận chuyển.
Dù sao có thể truyền tống xuyên thấu không gian cứng cáp và kiên cố như Tiên giới, không phải những Truyền Tống Trận ở Việt Long Tinh có thể so sánh được.
Lạc Nam thầm ước tính, nếu bố trí Trận Pháp Truyền Tống này ở Việt Long Tinh, chắc hắn có thể đi một vòng Tinh Cầu trong nháy mắt.
“Thiếu Chủ mau bỏ Tiên Thạch vào đi!” Nhị Trưởng Lão mở miệng nói, vì Nhẫn Trữ Vật của hắn cũng đã cho Ngọc Hải, đương nhiên trên người nghèo rớt mồng tơi.
Lạc Nam cũng không có thời gian kiểm kê, tầng tầng lớp lớp Tiên Thạch được hắn ném vào Truyền Tống Trận.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vô số Trận Văn bất đầu vận chuyển một cách dữ dội, Truyền Tống Trận hoạt động…ánh sáng chói mắt xuất hiện, một cánh cửa hư không mở ra.
“Vào thôi!” Lạc Nam nhìn sang Huỳnh Thảo trầm giọng một hô.
Huỳnh Thảo ánh mắt lấp lánh gật mạnh đầu.
“Chết!”
Trong thời khắc mấu chốt nhất, Nhị Trưởng Lão vốn một mặt bi đát đột nhiên trở nên dữ tợn, vô số Lôi Đình ngưng tụ, khí thế Ngọc Tiên lan tỏa mạnh bạo, một