“Vũ Hoàng Kiếm, xuất!”
Theo tiếng quát trong trẻo vang lên giữa thiên địa, cũng là lúc cảnh tượng không ai ngờ đến phát sinh…
Chỉ thấy Lạc Yên thân hình yểu điệu từ trong Trận Pháp phòng ngự bất chấp nguy hiểm lao vọt ra ngoài, ánh mắt tràn đầy chiến ý pha lẫn sát ý, đôi tay mãnh liệt kết ấn…
Theo sau đó…
KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
Tiếng Kiếm ngâm cao vút liên miên bất tuyệt vang vọng tinh không, vô số Kiếm ảnh ngang trời mà xuất...mang theo uy thế cuồn cuộn không cách nào có thể hình dung.
“ONG ONG!” Trong khoảnh khắc này, Trúc Kiếm trong tay Độc Cô Ngạo Tuyết chấn động kịch liệt vì hưng phấn và kích động như gặp phải đối thủ xứng tầm khiến dung nhan sau lớp mạn che mặt của nàng kịch biến.
Độc Cô Ngạo Tuyết không chút do dự quay đầu nhìn lại, ánh mắt khóa chặt thân ảnh Lạc Yên đang nhếch miệng cười gằn đầy bá đạo kia, một nụ cười hiếm thấy xuất hiện trên môi nữ tử.
Chỉ một thoáng sau đó, ánh mắt của Độc Cô Ngạo Tuyết đã rời khỏi thân ảnh Lạc Yên, bị cảnh tượng xung quanh nàng hấp dẫn.
“Đây là…Lông Vũ Phượng Hoàng?!” Ánh mắt hững hờ của Độc Cô Ngạo Tuyết xuất hiện thật sâu rung động.
Tầng tầng lớp lớp Vũ Hoàng Kiếm ngang trời xuất thế…
Cao quý…diễm lệ…kiêu ngạo…lẫm liệt…vẫn không đủ hình dung về chúng nó.
Mỗi một thanh Kiếm nhẹ như lông vũ phiêu dật giữa tinh không, ánh sáng chói lọi vượt qua cả những vì tinh tú…
Nói là thanh kiếm, nhưng thực chất chúng nó chỉ có Lưỡi Kiếm, lại tạo cho một Kiếm Tu cường đại như Độc Cô Ngạo Tuyết cảm giác được nguy cơ trí mạng…
“Ngự Kiếm Thuật – Thất thập lục Kiếm!” Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc chưa từng có, cẩn thận thông qua Ngự Kiếm Thuật câu thông và liên hệ với từng thanh Vũ Hoàng Kiếm, thống ngự chúng nó tàn sát mà lên.
Thân ảnh Lạc Yên phiêu dật bồng bềnh, Vũ Hoàng Kiếm như có được sinh mệnh của riêng chúng nó nhẹ nhàng huy vũ bên cạnh nàng, như cửu thiên tiên nữ giáng trần, cảnh tượng khiến Đạm Đài Uyển chúng nữ ngẩn ngơ.
“Nếu ta là nam nhân, sẽ bị chàng mê hoặc đến chết!” Thiên Vô Ảnh cùng Ỷ Vân hai mặt nhìn nhau, ở trong lòng thầm nói một tiếng.
Chỉ sợ dù là Yên Nhược Tuyết có mặt ở đây cũng sẽ trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ đến phong thái của mình có thể xuất hiện một cách như vậy.
Tuy nhiên tuyệt mỹ thì tuyệt mỹ, xinh đẹp thì xinh đẹp…Lạc Yên vẫn sở hữu sát cơ cường liệt.
Vũ Hoàng Kiếm không chỉ để trưng bày cho đẹp, mỗi một thanh chúng nó đều là Vương Cấp Pháp Bảo, mang theo khả năng hủy diệt và cắt đứt cả hư không.
Không mang theo Tiên Lực gia trì vào thân kiếm, Bởi vì nếu Tiên Lực xa lạ một khi xâm nhập Kiếm Vực sẽ bị bài xích, Lạc Nam hiểu rõ điều đó, chỉ cần Vũ Hoàng Kiếm là đủ rồi.
Vũ Hoàng Kiếm vẫn bá đạo xâm nhập Kiếm Vực của Độc Cô Ngạo Tuyết, ý đồ tiêu diệt đám Đạo Tặc đang điên cuồng tự bạo kia.
ONG ONG ONG…
Mặc dù không dùng đến Tiên Lực, Lạc Nam vẫn cảm giác được Vũ Hoàng Kiếm khẽ rung lên khi tiến vào Kiếm Vực, bất quá Kiếm Vực hiện tại đã suy yếu rất nhiều, không đủ khả năng áp chế chúng nó.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC!
Trong ánh mắt trợn tròn của Lãnh Nha và một đám Tiên Vương của Tinh Không Đạo Tặc, Vũ Hoàng Kiếm như máy thu gặt sinh mạng…
Mỗi một đường Kiếm lướt ngang, từ Ất Tiên cho đến Ngọc Tiên không một tên có thể chống cự, thân thể cho đến Linh Hồn bị Vũ Hoàng Kiếm vô tình xuyên thấu, máu tươi phóng lên tận trời, linh hồn vỡ nát, chết đến không thể chết hơn được nữa…
“Toàn diện tự bạo, nhanh!” Lãnh Nha rống to.
Một đám thuộc hạ vội vàng gật đầu, bắt đầu cấp tốc ngưng tụ Tiên Lực trong đan điền để tiến hành tự bạo.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Đáng tiếc tốc độ thu gặt mạng sống của Vũ Hoàng Kiếm thật là khủng khiếp, chúng nó mang theo sát khí dữ dội lướt ngang tinh không nhắm đến những kẻ lọt vào Kiếm Vực, quá trình tự bạo lại tiêu tốn thời gian ngưng tụ Tiên Lực, trong lúc đó đám Đạo Tặc đã toàn bộ đã trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm rồi.
Mỗi một thanh Kiếm ẩn chứa lực lượng cường đại không cách nào hình dung, thành công xuyên thủng cơ thể địch nhân nhưng lưỡi kiếm không nhiễm bẩn dù chỉ là một vết máu, chúng nó điên cuồng tàn sát trong không gian, biến ảo khôn lường với tốc độ dù là Ngọc Tiên cũng khó thể chứng kiến, chỉ khi tiếng hét thảm thiết vang lên, mới biết được vừa có một kẻ mất mạng.
Không còn tốt thí tự bạo liên tục, Độc Cô Ngạo Tuyết có được thời gian củng cố Kiếm Ý, Kiếm Vực của nàng một lần nữa chầm chậm ngưng tụ lại.
“Khốn kiếp, mau! Toàn lực tiêu diệt nữ nhân đê tiện kia!” Lãnh Nha rống to, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vài tên Tiên Vương dưới trướng quát.
Hắn đã chấp nhận hy sinh phần lớn nhân số của Lãnh Nha Đạo Tặc chỉ để tiêu hao Kiếm Vực là lấy mạng Độc Cô Ngạo Tuyết, nào ngờ đột nhiên xuất hiện một nữ nhân Cực Tiên lật đổ mọi kế hoạch, làm sao có thể không phẫn nộ đến chết đi sống lại?
Chỉ cần tiêu diệt thiếu nữ Cực Tiên kia, Lãnh Nha Đạo Tặc vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Trước mệnh lệnh của Lãnh Nha, đám Tiên Vương còn sót lại không chút do dự lao thẳng đến Tinh Vân Thuyền tập kích Lạc Nam, chỉ để lại một tên Địa Vương ở lại yểm hộ Lãnh Nha.
Từng cái Tam Sắc Trảo dữ tợn xuất hiện, không chút do dự hướng Lạc Nam vồ đến.
Chỉ bất quá Lãnh Nha có thể nghĩ đến cách để chiến thắng của hắn, Độc Cô Ngạo Tuyết làm sao có thể không đoán được?
Thân ảnh xuất trần như tiên của nàng không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, Trúc Kiếm trong tay rung động kịch liệt, cùng lúc chém ra vài hai đường kiếm:
“Phá Lực Thức – Phá Mệnh Thức!”
Kiếm Khí bá đạo ầm vang mà xuất, Tam Sắc Trảo lập tức băng liệt, đám Tiên Vương ăn trọn một kiếm mang tên Phá Mệnh, toàn bộ cơ thể hóa thành biển máu ngập trời, tiêu tán như tro bụi.
Khả năng tước đi sinh mệnh của Phá Mệnh Thức quá kinh khủng.
Đối diện với Độc Cô Ngạo Tuyết, nếu đám Tiên Vương điên cuồng chạy trốn còn có thể bảo toàn tính mạng, đằng này lại lao đến Tinh Vân Thuyền một cách chủ động, làm sao chống cự được trước Độc Cô Cửu Kiếm?
“Ực…” Lãnh Nha nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, bản lĩnh của một kiêu hùng hoành hành tinh không vô số năm khiến hắn tràn đầy bất an, một ý niệm bại trận đã xuất hiện trong lòng.
Ngay cả tên Địa Vương còn lại bên cạnh Lãnh Nha ánh mắt cũng đỏ lên, thân thể không ngừng rung lẩy bẩy, lần này Lãnh Nha Đạo Tặc đá trúng thiết bảng rồi, Tiểu Vương Đan đã dùng, và kết cục vẫn là gần như toàn diệt.
Đảo mắt quan sát tình cảnh xung quanh, nhìn thấy 76 thanh Vũ Hoàng Kiếm như thu gặt rơm rạ không ngừng xuyên thấu cơ thể Tinh Không Đạo Tặc, mưu đồ tự bạo tiểu tốt lâu la để tiêu hao Kiếm Vực đã tan thành hư ảo.
Mà Độc Cô Ngạo Tuyết không hổ là tuyệt thế Kiếm Tu, nhân cơ hội ngắn ngũi mà Lạc Nam tạo dựng cho mình, Kiếm Vực của nàng đang cấp tốc khôi phục, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ lại mạnh mẽ như ban đầu, sự hy sinh của đám Đạo Tặc đã hoàn toàn uổng công vô ít.
Thắng bại đã phân!
Lãnh Nha trong đầu trào dâng một suy nghĩ: “Trốn!”
Ánh mắt hắn hằn lên từng tia máu, bất chợt quay sang nhìn tên Địa Vương cuối cùng còn lại bên cạnh mình gằn từng chữ nói:
“Hiền đệ, ngươi hy sinh cho Bổn Vương để phá tan Kiếm Vực, Lãnh Nha ta hứa sẽ liều cái mạng này tiễn đám tiện nhân kia lập tức chôn cùng với ngươi!”
“Ha hả, đời này có thể trở thành huynh đệ của Lãnh Nha ngươi đã không uổng, cứ để đó cho ta!” Tên Địa Vương ánh mắt chảy xuống hai hang huyết lệ, nhìn từng huynh đệ ra đi trước đó hắn đã nghĩ đến kết cục của mình.
Lúc này nghe Lãnh Nha có ý quyết tử, nhiệt huyết dâng lên…không chút do dự lao vọt vào Kiếm Vực, tìm đến Độc Cô Ngạo Tuyết.
Mà thân thể của hắn, cấp tốc phình to lên…
Lạc Nam sắc mặt đại biến, mặc dù Tiểu Vương Đan không thể hỗ trợ trong quá trình tự bạo, tên Địa Vương này thực chất chỉ là một Đại Vương, nhưng vụ nổ do hắn gây ra cũng không thể xem thường được.
“Hừ tiện nhân, Vương Cấp Bảo Kiếm mặc dù lợi hại, nhưng chỉ một Cực Tiên như ngươi muốn tiêu diệt Bổn Vương còn kém xa lắm, các ngươi chờ đợi chôn cùng Bổn Vương đi!”
Hắn ngửa đầu lên trời cười lớn, ngay cả khi Vũ Hoàng Kiếm chưa kịp đâm xuyên cơ thể hắn, toàn bộ thể xác cho đến linh hồn đã như bom hạt nhân nổ tung.
Trước khi chết, hắn không quên mang theo ánh mắt hưng phấn