“Thanh trừng những kẻ làm trái quy tắc trong vũ trụ?”
Lạc Nam sắc mặt lập tức nghiêm nghị, hắn nhớ đến trước đây Phù Đổng Tiên Vương và Tản Viên Tiên Vương chính là làm những chuyện như vậy a.
Mỗi khi có kẻ can đảm ỷ vào tu vi Tiên giới mà xâm nhập Hạ giới làm càn làm bậy, lập tức bị sờ gáy...
“Đó chỉ là một loại làm trái quy tắc vũ trụ mà thôi, vẫn còn nhiều loại hình vi phạm khác cần Cổ Việt Tộc ra tay, ngày sau có cơ hội công tử sẽ biết!” Kim Nhi hiểu được suy nghĩ của hắn, bồi thêm một câu nói.
Lạc Nam gật gù, có chút thắc mắc hỏi: “Cổ Việt Tộc hùng mạnh như vậy tại sao không có dã tâm, thay vào đó lại chấp hành các loại quy tắc vũ trụ?”
Theo hắn thấy Săn Ma Điện đơn thuần là căm thù Ma giới một cách vô tội vạ nên mới càn quét những thứ liên quan đến Ma một cách cực đoan.
Thiên Điện Hội vì lợi ít làm giàu của bản thân mà kinh doanh với quy mô lớn...
Vậy Cổ Việt Tộc thanh trừng những kẻ vi phạm quy tắc vũ trụ làm gì? việc này đâu mang đến lợi ít gì cho bọn hắn?
“Mỗi một Thế Lực được thành lập đều có nguyên nhân của nó, mục tiêu hoạt động cũng là không ai giống ai...Cổ Việt Tộc đảm nhiệm chức trách như vậy đương nhiên cũng có lý do, bất quá công tử tạm thời không cần biết!” Kim Nhi thản nhiên luyên thuyên nói tiếp:
“Bất quá công tử thử tưởng tượng mà xem, nếu không có một tồn tại siêu nhiên như Cổ Việt Tộc, vũ trụ này sẽ ra thể thống gì? những hành tinh cấp thấp, những tiểu tiên giới còn cơ hội sống không?”
Lạc Nam nghe vậy rùng mình...
Đúng như lời của Kim Nhi, với bản tính tàn bạo hiếu sát, sẳn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích của một số người, nếu không có Cổ Việt Tộc chấn nhiếp chỉ sợ sinh linh đồ thán a.
Lấy ví dụ như năm xưa không có Phù Đổng Tiên Vương ra tay, chỉ sợ toàn bộ Việt Long Tinh đã bị tên Đại Thủ Tiên Vương kia xới tung để truy tìm Cấm Kỵ Công Pháp...
Lại thử tưởng tượng nếu không có uy thế của Cổ Việt Tộc, chỉ sợ vô số hành tinh cấp thấp phải tao ngộ tai ương do các cường giả Tiên giới hỉ nộ bất thường mang lại...
Dù sao thì chỉ cần một tôn Ngọc Tiên đã đủ nghiền nát một cái thế giới cấp thấp như Việt Long Tinh rồi, dù Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện cũng chẳng hiệu quả gì...
Có thể nói vai trò của Cổ Việt Tộc chẳng khác nào bảo hộ vô vàn sinh linh vô tội trước những hoàn cảnh tàn khốc có thể xảy đến.
Lạc Nam càng nghĩ càng cảm thấy kính nể Cổ Việt Tộc, cũng chẳng biết người sáng lập ra tộc này là ai, lại có được lòng dạ mênh mông như biển như thế, bởi vì thông thường những cường giả tu vi càng cao càng xem mạng sống như cỏ rác, nào đâu bận tâm đến an nguy của một đám sinh linh thế giới cấp thấp cơ chứ?
Mặc kệ cách làm của Cổ Việt Tộc xuất phát từ nguyên nhân nào, vẫn đáng nhận được sự tôn trọng nhất định từ hắn.
Chỉ bất quá mặc dù Cổ Việt Tộc kinh khủng là thế, nhưng Lạc Nam cũng hiểu có một số tồn tại đã viễn siêu quy tắc thông thường.
Điển hình nhất không ai khác ngoài nữ nhân gọi Tuế Nguyệt kia.
Năm xưa khi Tuế Nguyệt Nữ Đế hàng lâm Việt Long Tinh bằng chính tu vi Tiên Đế, Cổ Việt Tộc rõ ràng cảm giác được nhưng cũng không có hành động thiết thực gì, điều đó chứng tỏ Tuế Nguyệt Nữ Đế đã đủ thực lực và uy tín để vượt qua cái gọi là quy tắc tại thời điểm đó rồi.
“Săn Ma Điện, Thiên Địa Hội, Cổ Việt Tộc, không biết sở hữu bao nhiêu tôn Tiên Đế, lại không biết nếu so với Long Tộc, Thiên Đình các loại đỉnh cấp cự đầu thì như thế nào?”
Lạc Nam hít sâu một hơi, quả nhiên đi được càng xa lại càng cảm thấy bản thân mình bé nhỏ, hắn ngày càng cảm thấy câu nói này chính xác.
“Ha hả, những tồn tại kia cách chúng ta quá mức xa xôi, thay vì ở đây ngưỡng vọng thiên tài trên Thiếu Đế Bảng, chi bằng xem thử thực lực thiên tài của chúng ta thế nào?”
Đúng lúc này, Hải Sư Yêu Vương cất tiếng cười to, chuyển sang một vấn đề khác.
“Ý của Hải Sư Yêu Vương chính là?” Song Kiếm Tiên Vương cũng có chút hứng thú hỏi.
“Thời gian đến Đấu Giá Hội còn dài, chi bằng nhân lúc này để tiểu bối của chúng ta luận bàn một phen, xem thử đệ tử Hải Yêu Cung chúng ta và các vị ai lợi hại?” Hải Sư Yêu Vương lắc lư hai cái đầu dữ tợn, uống vào hai ngụm rượi cười gằn nói.
Nghe lời nói của hắn không ít người trong mắt xuất hiện vẻ hứng thú, bàn luận các đại nhân vật trên Thiếu Đế Bảng thực sự quá mức xa xôi, cũng nên đổi chủ đề được rồi.
Chỉ bất quá nơi này chủ nhân vẫn là Phú Nhược Linh, cả đám đưa ánh mắt sang nhìn nàng trưng cầu ý kiến.
“Các vị cứ tự nhiên, Nhược Linh cũng rất muốn mở mang tầm mắt một phen thực lực đệ tử của các quý thế lực!” Phú Nhược Linh nhoẻn miệng cười nói ra:
“Chỉ cần các vị Tiên Vương đừng xuất động là được, thuyền nhỏ của ta không chịu nổi đâu!”
“Ha hả, ai chẳng biết Đại Chiến Hạm của Thiên Địa Hội kém nhất cũng là Tôn Cấp Pháp Bảo Phi Hành, Nhược Linh tiểu thư cứ thích khiêm tốn!” Một tên chủ nhân Đại Vương cấp thế lực có chút xu nịnh nói ra.
Lạc Nam nghe vậy âm thầm giật mình, chẳng trách tòa Đại Chiến Hạm này bất kể về quy mô hay tốc độ đều vượt xa Chiến Tiên Thuyền của Âu Dương Thương Lan, thì ra là hàng Tôn Cấp, quả nhiên không đơn giản a.
ẦM ẦM ẦM...
Đại Điện chấn động, một tòa Võ Đài có bán kính trăm mét hiện lên tại vị trí trung tâm...
Phú Nhược Linh ánh mắt xinh đẹp lấp lóe, môi mộng hé mở cười nói:
“Vì là luận bàn đến điểm là dừng mà không phải đấu tranh sinh tử, thôi thì ai bị đánh rơi đài xem như bại trận, các vị thấy thế nào?”
“Đồng ý!” Đám người gật đầu tán thành, đúng như lời của Phú Nhược Linh...bọn hắn hiện tại là người cùng chiến tuyến ở Hải Vực Tinh, xảy ra xô xát đổ máu thì không hay, rơi đài xem như thua cũng là một cách.
Trước tình cảnh này, một đám đại diện của Vương giả và Đại Vương cấp thế lực hai mặt nhìn nhau, cả đám âm thầm cười khổ.
Vương giả cấp Thế Lực chỉ có một ghế trong Đấu Giá Hội vì thế người đứng đầu thế lực đâu có mang ai theo, đào đâu ra đệ tử để tỷ thí?
Đại Vương cấp Thế Lực cũng không khách là bao, có được hai danh ngạch bọn hắn cũng chỉ xuất động hai người có vai trò quan trọng như môn chủ và phó môn chủ, đâu có dẫn đệ tử theo làm gì?
Chỉ có Địa Vương và Thiên Vương cấp thế lực là đỡ hơn một chút, lần lượt là ba và bốn danh ngạch tham gia Đấu Giá Hội, mỗi thế lực hầu hết đều dẫn theo từ một đến hai đệ tử thiên tài để mở mang tầm mắt.
“Ha hả, nếu vậy thì Cự Kình Bang chúng ta bêu xấu trước vậy!”
Một tên nam tử trung niên có tu vi Địa Vương cười hào phóng, nhìn sang tên thanh niên mặc áo lam trẻ tuổi bên cạnh mình phân phó:
“Tiểu Vỹ ngươi lên đài, đừng để Cự Kình Bang chúng ta mất mặt!”
“Không làm sư phụ thất vọng!”
Thanh niên áo lam cung kính chắp tay, tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ ầm ầm lan tỏa, thân ảnh đạp trên sóng nước xuất hiện trên Đài, ngạo nghễ quát:
“Kình Vỹ của Cự Kình Bang hướng các vị thỉnh giáo!”
Chứng kiến tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ của