Con Đường Bá Chủ

Chương 732


trước sau



“Thanh trừng những kẻ làm trái quy tắc trong vũ trụ?”

Lạc Nam sắc mặt lập tức nghiêm nghị, hắn nhớ đến trước đây Phù Đổng Tiên Vương và Tản Viên Tiên Vương chính là làm những chuyện như vậy a.

Mỗi khi có kẻ can đảm ỷ vào tu vi Tiên giới mà xâm nhập Hạ giới làm càn làm bậy, lập tức bị sờ gáy...

“Đó chỉ là một loại làm trái quy tắc vũ trụ mà thôi, vẫn còn nhiều loại hình vi phạm khác cần Cổ Việt Tộc ra tay, ngày sau có cơ hội công tử sẽ biết!” Kim Nhi hiểu được suy nghĩ của hắn, bồi thêm một câu nói.

Lạc Nam gật gù, có chút thắc mắc hỏi: “Cổ Việt Tộc hùng mạnh như vậy tại sao không có dã tâm, thay vào đó lại chấp hành các loại quy tắc vũ trụ?”

Theo hắn thấy Săn Ma Điện đơn thuần là căm thù Ma giới một cách vô tội vạ nên mới càn quét những thứ liên quan đến Ma một cách cực đoan.

Thiên Điện Hội vì lợi ít làm giàu của bản thân mà kinh doanh với quy mô lớn...

Vậy Cổ Việt Tộc thanh trừng những kẻ vi phạm quy tắc vũ trụ làm gì? việc này đâu mang đến lợi ít gì cho bọn hắn?

“Mỗi một Thế Lực được thành lập đều có nguyên nhân của nó, mục tiêu hoạt động cũng là không ai giống ai...Cổ Việt Tộc đảm nhiệm chức trách như vậy đương nhiên cũng có lý do, bất quá công tử tạm thời không cần biết!” Kim Nhi thản nhiên luyên thuyên nói tiếp:

“Bất quá công tử thử tưởng tượng mà xem, nếu không có một tồn tại siêu nhiên như Cổ Việt Tộc, vũ trụ này sẽ ra thể thống gì? những hành tinh cấp thấp, những tiểu tiên giới còn cơ hội sống không?”

Lạc Nam nghe vậy rùng mình...

Đúng như lời của Kim Nhi, với bản tính tàn bạo hiếu sát, sẳn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích của một số người, nếu không có Cổ Việt Tộc chấn nhiếp chỉ sợ sinh linh đồ thán a.

Lấy ví dụ như năm xưa không có Phù Đổng Tiên Vương ra tay, chỉ sợ toàn bộ Việt Long Tinh đã bị tên Đại Thủ Tiên Vương kia xới tung để truy tìm Cấm Kỵ Công Pháp...

Lại thử tưởng tượng nếu không có uy thế của Cổ Việt Tộc, chỉ sợ vô số hành tinh cấp thấp phải tao ngộ tai ương do các cường giả Tiên giới hỉ nộ bất thường mang lại...

Dù sao thì chỉ cần một tôn Ngọc Tiên đã đủ nghiền nát một cái thế giới cấp thấp như Việt Long Tinh rồi, dù Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện cũng chẳng hiệu quả gì...

Có thể nói vai trò của Cổ Việt Tộc chẳng khác nào bảo hộ vô vàn sinh linh vô tội trước những hoàn cảnh tàn khốc có thể xảy đến.


Lạc Nam càng nghĩ càng cảm thấy kính nể Cổ Việt Tộc, cũng chẳng biết người sáng lập ra tộc này là ai, lại có được lòng dạ mênh mông như biển như thế, bởi vì thông thường những cường giả tu vi càng cao càng xem mạng sống như cỏ rác, nào đâu bận tâm đến an nguy của một đám sinh linh thế giới cấp thấp cơ chứ?

Mặc kệ cách làm của Cổ Việt Tộc xuất phát từ nguyên nhân nào, vẫn đáng nhận được sự tôn trọng nhất định từ hắn.

Chỉ bất quá mặc dù Cổ Việt Tộc kinh khủng là thế, nhưng Lạc Nam cũng hiểu có một số tồn tại đã viễn siêu quy tắc thông thường.

Điển hình nhất không ai khác ngoài nữ nhân gọi Tuế Nguyệt kia.

Năm xưa khi Tuế Nguyệt Nữ Đế hàng lâm Việt Long Tinh bằng chính tu vi Tiên Đế, Cổ Việt Tộc rõ ràng cảm giác được nhưng cũng không có hành động thiết thực gì, điều đó chứng tỏ Tuế Nguyệt Nữ Đế đã đủ thực lực và uy tín để vượt qua cái gọi là quy tắc tại thời điểm đó rồi.

“Săn Ma Điện, Thiên Địa Hội, Cổ Việt Tộc, không biết sở hữu bao nhiêu tôn Tiên Đế, lại không biết nếu so với Long Tộc, Thiên Đình các loại đỉnh cấp cự đầu thì như thế nào?”

Lạc Nam hít sâu một hơi, quả nhiên đi được càng xa lại càng cảm thấy bản thân mình bé nhỏ, hắn ngày càng cảm thấy câu nói này chính xác.

“Ha hả, những tồn tại kia cách chúng ta quá mức xa xôi, thay vì ở đây ngưỡng vọng thiên tài trên Thiếu Đế Bảng, chi bằng xem thử thực lực thiên tài của chúng ta thế nào?”

Đúng lúc này, Hải Sư Yêu Vương cất tiếng cười to, chuyển sang một vấn đề khác.

“Ý của Hải Sư Yêu Vương chính là?” Song Kiếm Tiên Vương cũng có chút hứng thú hỏi.

“Thời gian đến Đấu Giá Hội còn dài, chi bằng nhân lúc này để tiểu bối của chúng ta luận bàn một phen, xem thử đệ tử Hải Yêu Cung chúng ta và các vị ai lợi hại?” Hải Sư Yêu Vương lắc lư hai cái đầu dữ tợn, uống vào hai ngụm rượi cười gằn nói.

Nghe lời nói của hắn không ít người trong mắt xuất hiện vẻ hứng thú, bàn luận các đại nhân vật trên Thiếu Đế Bảng thực sự quá mức xa xôi, cũng nên đổi chủ đề được rồi.

Chỉ bất quá nơi này chủ nhân vẫn là Phú Nhược Linh, cả đám đưa ánh mắt sang nhìn nàng trưng cầu ý kiến.

“Các vị cứ tự nhiên, Nhược Linh cũng rất muốn mở mang tầm mắt một phen thực lực đệ tử của các quý thế lực!” Phú Nhược Linh nhoẻn miệng cười nói ra:

“Chỉ cần các vị Tiên Vương đừng xuất động là được, thuyền nhỏ của ta không chịu nổi đâu!”

“Ha hả, ai chẳng biết Đại Chiến Hạm của Thiên Địa Hội kém nhất cũng là Tôn Cấp Pháp Bảo Phi Hành, Nhược Linh tiểu thư cứ thích khiêm tốn!” Một tên chủ nhân Đại Vương cấp thế lực có chút xu nịnh nói ra.

Lạc Nam nghe vậy âm thầm giật mình, chẳng trách tòa Đại Chiến Hạm này bất kể về quy mô hay tốc độ đều vượt xa Chiến Tiên Thuyền của Âu Dương Thương Lan, thì ra là hàng Tôn Cấp, quả nhiên không đơn giản a.

ẦM ẦM ẦM...

Đại Điện chấn động, một tòa Võ Đài có bán kính trăm mét hiện lên tại vị trí trung tâm...

Phú Nhược Linh ánh mắt xinh đẹp lấp lóe, môi mộng hé mở cười nói:

“Vì là luận bàn đến điểm là dừng mà không phải đấu tranh sinh tử, thôi thì ai bị đánh rơi đài xem như bại trận, các vị thấy thế nào?”

“Đồng ý!” Đám người gật đầu tán thành, đúng như lời của Phú Nhược Linh...bọn hắn hiện tại là người cùng chiến tuyến ở Hải Vực Tinh, xảy ra xô xát đổ máu thì không hay, rơi đài xem như thua cũng là một cách.

Trước tình cảnh này, một đám đại diện của Vương giả và Đại Vương cấp thế lực hai mặt nhìn nhau, cả đám âm thầm cười khổ.

Vương giả cấp Thế Lực chỉ có một ghế trong Đấu Giá Hội vì thế người đứng đầu thế lực đâu có mang ai theo, đào đâu ra đệ tử để tỷ thí?

Đại Vương cấp Thế Lực cũng không khách là bao, có được hai danh ngạch bọn hắn cũng chỉ xuất động hai người có vai trò quan trọng như môn chủ và phó môn chủ, đâu có dẫn đệ tử theo làm gì?

Chỉ có Địa Vương và Thiên Vương cấp thế lực là đỡ hơn một chút, lần lượt là ba và bốn danh ngạch tham gia Đấu Giá Hội, mỗi thế lực hầu hết đều dẫn theo từ một đến hai đệ tử thiên tài để mở mang tầm mắt.

“Ha hả, nếu vậy thì Cự Kình Bang chúng ta bêu xấu trước vậy!”

Một tên nam tử trung niên có tu vi Địa Vương cười hào phóng, nhìn sang tên thanh niên mặc áo lam trẻ tuổi bên cạnh mình phân phó:

“Tiểu Vỹ ngươi lên đài, đừng để Cự Kình Bang chúng ta mất mặt!”

“Không làm sư phụ thất vọng!”

Thanh niên áo lam cung kính chắp tay, tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ ầm ầm lan tỏa, thân ảnh đạp trên sóng nước xuất hiện trên Đài, ngạo nghễ quát:


“Kình Vỹ của Cự Kình Bang hướng các vị thỉnh giáo!”

Chứng kiến tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ của

hắn, không ít người âm thầm gật đầu...Kình Vỹ này không hổ danh là đệ tử chân truyền của Bang Chủ Cự Kình Bang, tu vi như vậy đã không kém đệ tử hạch tâm thuộc Thiên Vương Cấp Thế Lực.

“Ha hả, để ta lãnh giáo Kình Vỹ huynh đệ một phen!”

Một âm thanh nam tử trầm thấp truyền đến, có cơn gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh đã hóa thành làn gió xuất hiện trên đài, ung dung nhìn Kình Vỹ, khí thế Ngọc Tiên Hậu Kỳ đồng dạng chẳng kém chút nào.

“Đó là Phong Trần của Phong Vũ Các, nhi tử của Phong Vũ Địa Vương!” Có người nhận ra thân phận của thanh niên vừa lên đài.

Cự Kình Bang và Phong Vũ Các đều là hai cái Địa Vương Cấp Thế Lực nổi danh ở Hải Vực Tinh...

Trong đó Cự Kình Bang có khả năng điều khiển Yêu Thú Cự Kình hoành hải biển cả, mà Phong Vũ Các là thế lực đón lấy gió biển để tu luyện Phong Tiên Lực, hai bên đều có sở trường riêng.

Kình Vỹ cùng Phong Trần lên đài, ánh mắt lại không nhìn thẳng vào nhau, trái lại thỉnh thoảng lại liếc về phía Phú Nhược Linh như công chúa cao quý đang ngồi quan sát.

Hiển nhiên cả hai thanh niên đều âm thầm ngưỡng mộ Phú Nhược Linh, muốn thể hiện trước mặt giai nhân một phen để chứng tỏ bản lĩnh.

Phú Nhược Linh muốn dung mạo có dung mạo, muốn thực lực cũng có thực lực...địa vị càng là không cần phải nói, chỉ sợ người ở đây không ai có thể vượt qua nàng, khiến nhiều nam nhân xem là tình nhân trong mộng là điều dễ hiểu.

So với Phú Nhược Linh, Bồng Lai Tiên Đảo từ đầu đến cuối đều che kín mặt, chẳng ai biết xấu đẹp ra sao, đương nhiên ít được nam tử xem trọng.

Huống hồ với quy tắc của Bồng Lai Tiên Đảo, dù các nàng có xinh đẹp thì cũng không ăn được...ngược lại là Phú Nhược Linh, Thiên Địa Hội cũng không có quy tắc hạn chế, chỉ cần đạt được hảo cảm của giai nhân chẳng khác nào một bước lên trời a.

Đối với ánh mắt của hai người, Phú Nhược Linh chỉ thản nhiên mỉm cười, nụ cười nhìn như thân thiện nhưng lại ẩn chứa một cảm giác xã giao cho có lệ...

“Đánh thì đánh đi, đồng tính sao mà cứ nhìn nhau thế?” Đình Manh Manh nhàm chán nói ra, bất chợt từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một viên Tiên Đan nhét qua cái nón bỏ vào trong miệng.

Trong khoảnh khắc, vô số ánh mắt hội tụ về phía tiểu nha đầu.

Không phải vì lời nói vừa rồi của nàng, mà là vì thứ Đình Manh Manh đang cầm trong tay ăn như ăn kẹo...

“Đó là...Tiên Đan?” Song Kiếm Tiên Vương tròn xoe mắt.

“Cái này...lớn như vậy?” Thủy Không Tiên Vương khóe miệng co quắp.

Một đám người ngửi thấy hương thơm dược liệu vang vọng trong không gian, lại chứng kiến Tiên Đan siêu to khổng lồ trong tay nàng, quả thật một mặt mộng bức.

Ở đây có không ít Tiên Vương, bọn hắn sống vài chục vạn năm cũng chưa từng thấy sẽ có Tiên Đan như vậy.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là kẹo của riêng Manh Manh!” Tiểu nha đầu thấy nhiều người quan sát hừ một tiếng, như sợ có người cướp thức ăn của nàng, vội vàng há miệng nhỏ gặm liên tục.

Chỉ sau ba hơi, một viên Tiên Đan Siêu To Khổng Lồ đã vào cái bụng nhỏ nhắn.

“Dưỡng Nhan Đan...vì sao có thể to như vậy?” Phú Nhược Linh ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm Đình Manh Manh.

Thiên Địa Hội sở hữu chín thành tài sản trong thiên hạ, nhưng chưa từng thấy qua Dưỡng Nhan Đan bự như trái cam như lúc này a.

Phú Nhược Linh âm thầm ghi nhớ Đình Manh Manh, âm thầm dặn lòng phải tìm hiểu hơn về loại Tiên Đan to bự quá cỡ kia.

Bởi vì dựa vào khứu giác của một người quản lý cả Thiên Địa Hội Hải Vực Tinh, nàng rõ ràng cảm nhận được dược hiệu đến từ viên Tiên Đan khổng lồ kia chẳng những không bị hao hụt, trái lại dược hiệu còn nhiều gấp mấy lần Dưỡng Nhan Đan thông thường.

Kình Vỹ với Phong Trần nhìn thấy võ đài hai người của mình không một ai chú ý, ngược lại đi xem một tiểu nha đầu nhất thời tối sầm cả mặt.

“Phong Hoa Loạn Vũ!”

Phong Trần trước hết tiêu sái đánh ra, từng loại Phong Tiên Lực nhanh chóng hóa thành cánh hoa sắt bén vũ loạn cuống đến.

“Hừ, Kình Vương Hống!”

Kình Vỹ không cam lòng yếu thế hừ lạnh một tiếng, vô tận Thủy Tiên Lực ở phía sau hình thành một con Cự Kình khổng lồ...

Nó vươn ra cái miệng khổng lồ như chậu máu rống lớn, khí lãng cuồn cuộn mà ra đánh bật từng đóa phong hoa đến từ công kích của Phong Trần.


Hai người chiến đấu hồi lâu bất phân thắng bại, cuối cùng là Phong Trần dựa vào ưu thế Phong Tiên Lực dùng lực đẩy bay Kình Vỹ ra khỏi đài, miễn cưỡng giành thắng lợi.

“Ngu xuẩn!” Phong Trần chễ giễu nhìn Kình Vỹ một chút, ánh mắt ngạo nghễ lại liếc về phía Phú Nhược Linh.

“Cút xuống đài!”

Lại có kẻ lao lên Đài, lần này trực tiếp là thiên tài Hải Yêu Cung, tu vi chưa đến Tiên Vương nhưng vẫn có thể hóa thành nhân lọa do công pháp đặc hữu.

Bất quá mặc dù như vậy, thì bộ dạng bên ngoài của hắn cũng tương đối bất phàm, thân mặc chiến giáp đen kịch, đầu có hai cái sừng trâu, cơ thể vạm vỡ nhìn như ẩn chứa sức mạnh vô cùng.

“Hắc Hải Ngưu, hắn chính là đệ tử của Hải Long Yêu Vương, Phong Trần cẩn thận!” Phong Vũ Các Các Chủ nhanh nhẹn nhắc nhở.

Mà khi Hắc Hải Ngưu vừa xuất hiện, Phong Trần nhanh chóng triệu hồi gió lốc cuốn về phía hắn, hy vọng lập lại bài cũ đem Hắc Hải Ngưu thổi xuống đài.

Hắn biết mình khó thể chiến thắng Hắc Hải Ngưu nên lựa chọn phi thường nhanh chóng.

“Ngưu gia bảo ngươi cút!”

Hắc Hải Ngưu ngửa đầu gầm thét, hư ảnh một con Trâu biển khổng lồ chấn động như lệch trời, trực tiếp đem từng cơn bão của Phong Trần nghiền nát.

Sau đó một tiếng gầm hung hăng nện vào cơ thể Phong Trần, đem hắn bật bay ra ngoài...mất tư cách chiến đấu.

Hắc Hải Ngưu một kích đánh hạ đối thủ, hưng phấn ngửa đầu lên trời thét dài, mắt trâu bất chợt khóa chặt hàng ngũ các Thiên Vương Thế Lực, sau cùng nhìn một tên đệ tử thuộc Đạo Huyền Tông, khiêu khích nói:

“Lên chiến đi, cho bổn ngưu thấy đệ tử Đạo Huyền Tông có bản lĩnh gì...”

...

“Chúc mọi người ngủ ngon.

...

Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Paypal: [email protected]

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện