Tổng số Tiên Đan của quý khách tất cả là ba mươi hai triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!” Phú Nhược Linh kiểm kê một phen, rốt cuộc đưa ra một con số cụ thể.
“Không tồi, ta rất hài lòng!” Lạc Nam gật đầu liên tục, phải biết toàn bộ tài sản mà Ngọc Tiên Môn ở thời khắc sau cùng vơ vét cho hắn cũng chỉ hơn mười triệu Tiên Thạch Cực Phẩm mà thôi.
Bán một lần Tiên Đan trực tiếp giàu hơn gấp đôi toàn bộ tài sản của một cái Ngọc Cấp Thế Lực, Lạc Nam cũng thấy tương đối hài lòng.
Đó là nhờ Tiên Đan của hắn bán được với giá gấp đôi giá cả thông thường, bằng không cũng chẳng được nhiều Tiên Thạch như thế.
“Chúng ta có thể lập tức giao dịch!” Phú Nhược Linh nhoẻn miệng cười xinh đẹp, thái độ cực kỳ khách khí.
Một vị Luyện Đan Sư có thủ pháp Luyện Đan bảo trì chín thành dược hiệu, đây tuyệt đối là một đại nhân vật trong tương lai, nàng không ngại mở rộng quan hệ kết giao một phen.
Nào ngờ Lạc Nam lại là lắc đầu, mở miệng khàn khàn không nghe rõ nam nữ nói:
“Ta còn số ít thứ muốn bán, đến lúc đó tổng kết luôn một thể!”
Đám đông nghe vậy nhất thời giật mình, hứng thú ở lại chờ đợi…
Đồ vật mà một Luyện Đan Sư lấy ra nhất định sẽ bất phàm, bọn hắn không ngại mở mang tầm mắt một phen, dù sao thì Đấu Giá Hội vẫn chưa bắt đầu, chẳng cần thiết phải gấp gáp…
“Còn muốn bán?” Mộ Sắc Vy với Đình Manh Manh hiếu kỳ không thôi, cũng chẳng biết vị sư muội này lại sắp lấy ra thứ gì.
Ngay cả Phú Nhược Linh cũng sinh lòng hứng thú, gật đầu nói: “Mời khách quý tiếp tục lấy ra vật cần bán, Thiên Địa Hội cam kết định giá hợp tình hợp lý!”
Lạc Nam gật đầu, đối với uy tín của Thiên Địa Hội hắn vẫn khá là tin tưởng, không chút chần chờ phất tay…
KENG KENG KENG…
Theo một đám âm thanh hỗn tạp vang lên, hai ngọn núi nhỏ cấp tốc xuất hiện trong mắt đám người.
Trong lúc nhất thời, toàn trường chia làm hai phe…
Một phe nam nhân nhìn chằm chằm vào đống Pháp Bảo với đầy đủ các loại hình đao to búa lớn.
Một phe nữ nhân ánh mắt không thể dời đi hàng loạt kiện y phục tinh mỹ chất chồng như núi.
Hàng loạt pháp bảo, hoàng loạt y phục…tất cả đều là Ất Cấp trở lên…cho đến Ngọc Cấp Cực Phẩm…
“Cái này…” Phú Nhược Linh một lần nữa sững sờ.
Mà Âu Dương Thương Lan, Mộ Sắc Vy, Đình Manh Manh lại một loạt trừng ba đôi mắt hình viên đạn vào bóng lưng Lạc Yên.
Dù Đình Manh Manh có hình hài một đứa bé năm tuổi cũng là nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần là nữ…ai không thích cái đẹp?
Tiểu Yên đáng chết này, có y phục nữ nhân hoàn mỹ như thế lại mang ra bán, có biết suy nghĩ đến cảm xúc của các tỷ muội Bồng Lai Tiên Đảo hay không?
Lạc Nam rùng mình, một cảm giác lạnh sống lưng chạy dài theo cột sống, hắn vội vàng truyền âm nói:
“Yên tâm, yên tâm…y phục xinh đẹp đệ tử còn nhiều lắm!”
“Thật? ngươi còn là một Luyện Khí Sư?” Tam nữ nghi ngờ hỏi, thật ra trong lòng tám phần mười đã khẳng định.
Không phải một Luyện Khí Sư, ngươi lấy đâu ra một đống lớn Pháp Bảo với đủ loại kiểu dáng như vậy? lấy đâu ra hàng loạt y phục xinh đẹp như vậy?
Y Phục cũng là một loại Pháp Bảo mặc trên người, Luyện Khí Sư luyện chế được là chuyện đương nhiên, nhất là những nữ Luyện Khí Sư càng thêm chú tâm vào vấn đề này.
“Nào có, những thứ này là có người nhờ ta bán giùm!” Lạc Nam lắc đầu như trống nói.
“Tin ngươi mới có quỷ!” Mấy nữ bĩu môi.
Lạc Nam âm thầm cười khổ, nói thật thì các nàng lại không tin…đống Pháp Bảo với Y Phục này là hắn mua từ Cửa Hàng dùng để đổi Tiên Thạch mà thôi, hắn còn chưa bắt tay vào công cuộc Luyện Khí đâu.
“Bất kể về độ hoàn thiện, kiểu dáng…đều là hàng tinh phẩm, hơn nữa đẳng cấp trung bình còn cao hơn đống Tiên Đan vừa rồi, đây nhất định là một Luyện Khí Sư có tay nghề cực cao, thậm chí có khả năng thành tựu luyện khí của hắn còn cao hơn Luyện Đan!”
Một đám người ánh mắt khóa chặt thân ảnh Lạc Nam, hận không thể lột sạch lớp áo choàng của hắn.
Đan Khí song tu, nhân vật như vậy có thể nói là cực kỳ hiếm gặp, bởi vì đây là hai đạo hoàn toàn khác nhau, muốn có thành tựu xuất sắc ở một lĩnh vực đã khó rồi, huống hồ đến cả hai loại.
Mặc dù đẳng cấp Luyện Đan và Luyện Khí của Lạc Nam hiện tại chưa chắc đã cao, nhưng chỉ với việc sở hữu thủ pháp lợi hại…cũng đã là khó lường, đạt được tán thành của đám đông ở đây.
Không thấy ngay cả Thiên Địa Hội cũng thán phục trước Tiên Đan cùng đám Pháp Bảo hay sao?
Một nhân vật như vậy đáng giá để Tiên Vương thậm chí Tiên Tôn hạ mình kết giao, bằng không một khi Đan Khí Song Tu triệt để trưởng thành, chỉ sợ ngay cả cơ hội thấy mặt bọn hắn cũng không có a.
Thứ bọn hắn xem trọng không phải là mấy đống lớn Tiên Đan hay Pháp Bảo đang ở trước mặt, bởi vì bọn hắn là Tiên Vương, Tiên Tôn, mấy Đan Dược hay Pháp Bảo này dù tốt đến đâu cũng chẳng đem lại tác dụng quá lớn cho bọn hắn.
Ngược lại, thứ bọn hắn xem trọng chính là tiềm lực và thành tựu trong tương lai của Lạc Nam…
Chỉ cần hắn thuận lợi trưởng thành, nhất định sẽ là một đại nhân vật.
Đương nhiên tương lai có vô vàn biến số, nói không chừng tên Đan Khí Song Tu này một ngày nào đó đột ngột chết bất đắc kỳ tử cũng chẳng phải chuyện lạ gì, bất quá cuộc làm ăn nào chẳng có rủi ro?
Một trường hợp khác, bởi vì không ai thăm dò được Lạc Nam lúc này, vì thế vẫn có người suy đoán hắn vốn đã là một đại nhân vật nào đó với thành tựu Luyện Đan cùng Luyện Khí cao vời, lúc này chẳng qua là tiện tay bán đi một số đồ thừa cấp thấp mà thôi.
Tuy nhiên bất kể là trong trường hợp nào, Lạc Nam bỗng chốc trở thành đối tượng kết giao hoàn hảo của không ít người.
“Vị đạo hữu này, có hứng thú hay không cùng nhân gia ngồi một khán phòng nha?” Một người mặc áo choàng đen cố ý dùng giọng nữ nhân quyến rũ gợi tình của mình nói ra, hy vọng tên Đan Khí Song Tu chính là nam giới.
“Ha hả, vị Đạo Hủ này có hứng thú hay không sau khi Đấu giá hội kết thúc đàm đạo một phen, chúng ta đến từ Tôn Cấp Thế Lực!” Một nam tử khác sang sảng cười mở miệng, nhấn mạnh hai chữ Tôn Cấp.
Chỉ là đối với một đám người nồng nhiệt, Lạc Nam từ đầu đến cuối chỉ là im lặng không đáp, tập trung chờ Phú lão cùng Phú Nhược Yên kiểm kê tài sản.
Đối với biểu hiện lạnh nhạt của hắn, Bồng Lai Tiên Đảo tam nữ cực kỳ hài lòng, mà một đám muốn rút ngắn quan hệ cũng phải đành thất vọng.
Bọn hắn không dám biểu hiện bất mãn, đơn giản vì Lạc Nam rất có thể là đại nhân vật nào đó đang ẩn mình, tùy tiện gây sự trong trường hợp như thế này không phải hành động sáng suốt, có thể luyện đến Tiên Vương trở lên không ai là người xốc nổi.
“Tính luôn cả Tiên Đan vừa rồi, tổng cộng vật phẩm mà quý khách muốn bán ra có giá 83 triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!” Phú lão lúc này hít sâu một hơi nói, dù với tài sản của Phú gia thì đây cũng không phải một con số nhỏ.
“83 Triệu?” Mộ Sắc Vy tròn mắt đẹp, vơ vét toàn bộ gia tài của một Tiên Vương như nàng cũng có thể đạt được con số như vậy, nhưng lúc đó nàng cũng sẽ nghèo rớt mồng tơi, nào đâu như Lạc Nam thoải mái thu về ung dung bình thản.
“Bởi vì bất kể là y phục hay pháp bảo mà quý khách lấy ra đều là hàng tinh phẩm, độ hoàn thiện cực kỳ cao...nên Thiên Địa Hội cũng thu với giá cao hơn thông thường!” Phú Nhược Linh gật đầu nói.
“Đều là hàng mua từ Cửa Hàng May Mắn, không tinh phẩm mới là chuyện lạ!” Lạc Nam âm thầm cảm thán.
“Quý khách còn định bán thứ gì nữa hay không?” Phược Nhược Linh khách sáo hỏi trước một câu.
Lạc Nam suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Hết rồi, tạm thời cứ như vậy...”
Con số 83 triệu xem như tạm đủ, có Cửa Hàng May Mắn bên người, tùy thời tùy lúc có thể mua vật phẩm sau đó đem ra quầy hàng