“Cầu Tử Chú, một loại thuật nguyền rủa được tìm thấy từ di tích thời thượng cổ, đẳng cấp không rõ, công dụng không rõ...cần chuyên gia tu luyện nguyền rủa tự mình tìm hiểu, giá khởi điểm là không...mỗi bước giá tự do!”
Mộng Chi Tiên bình thản giới thiệu vật phẩm kế tiếp.
Mà nghe xong lời nói của nàng, toàn trường cảm thấy xôn xao...
Thuật Nguyền Rủa là loại thuật hiếm có ở Tu Chân Giới, đòi hỏi người thi triển phải là một Hồn Tu, hơn nữa phải tinh thông và có nghiên cứu về khía cạnh này mới có thể thi triển.
Huống hồ Cầu Tử Chú này lại không có quá nhiều thông tin, đẳng cấp cũng chẳng mấy rõ ràng, chỉ biết được Thiên Địa Hội khai quật từ một di tích thượng cổ, vì thế giá trị rất khó định.
Trong lúc đa số người đang cân nhắc có nên đấu giá hay không, âm thanh của Mộ Sắc Vy từ khán phòng đã vang lên:
“5 Triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!”
Nhìn thấy Mộ Sắc Vy hưng phấn, Lạc Nam kỳ quái hỏi: “Sư tỷ đối với thuật nguyền rủa có hứng thú?”
“Hì hì, Tiểu Vy chính là rãnh rỗi sinh nông nỗi, cả ngày chẳng có chuyện gì làm chỉ biết nghiên cứu một ít thứ chuyên môn hãm hại sau lưng người khác!” Đình Manh Manh xen vào trêu chọc nói.
“Muội đừng nghe lời Nhị Đảo Chủ!” Mộ Sắc Vy giận dữ trừng mắt nhìn Đình Manh Manh, hướng về Lạc Nam giải thích:
“Tỷ cũng là một Hồn Tu, chỉ bất quá đối với các Hồn Kỹ bình thường không có hứng thú quá lớn, loại đặc biệt như thuật nguyền rủa mới thú vị!”
Lạc Nam gật đầu, Hồn Tu có nhiều hướng đi đặc biệt mà hắn chưa khai thác tìm hiểu, ví dụ như dùng Hồn Lực để bói toán thăm dò thiên cơ giống như Thiên Cơ Điện ở Việt Long Tinh từ đó nhìn thấu quá khứ vị lai...lại ví dụ như thuật Nguyền Rủa đang được bán đấu giá.
Thuật Nguyền Rủa cũng có nhiều loại khác nhau, chẳng biết cái gọi là Cầu Tử Chú này có gì lợi hại...
Lạc Nam chưa từng nhìn thấy thuật nguyền rủa bao giờ, có Mộ Sắc Vy làm mẫu để tìm hiểu thêm, gia tăng kiến thức cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam nhìn Mộ Sắc Vy cười nói:
“Tỷ cứ thoải mái ra giá, có gì ta sẽ hỗ trợ!”
“Không cần đâu, tỷ có một số tài sản tích lũy, huống hồ thuật nguyền rủa chắc hẳn không có người cạnh tranh đâu!” Mộ Sắc Vy nhoẻn môi đỏ cười nói.
“10 Triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!”
Mộ Sắc Vy vừa nói dứt câu, một âm thanh đã vang lên khiến nụ cười trên môi nàng cứng lại.
Lạc Nam cũng có chút tò mò, không biết là ai đối với thuật Nguyền Rủa cũng muốn cạnh tranh, hơn nữa vừa ra giá trực tiếp đã gấp đôi so với Mộ Sắc Vy rồi.
“Là người của phòng số 900, xem ra chúng ta không dễ thu vào Cầu Tử Chú này!” Âu Dương Thương Lan lười biếng nói ra.
Thật ra Mộ Sắc Vy đam mê học mấy cái ly kỳ cổ quái chính là do nàng thúc đẩy, Bồng Lai Tiên Đảo nên đa dạng các sở trường một chút, không nên cổ hủ chuyên tu duy nhất một thứ nào đó như các thế lực khác.
“12 Triệu!” Mộ Sắc Vy cắn răng quát.
“15 Triệu!” Âm thanh phòng số 900 ngay lập tức vang lên.
Bên trong phòng, con Hắc Chồn kiên quyết nhìn thiếu nữ nói:
“Cố gắng cạnh tranh hết mức có thể cho ta, nếu đây là Cầu Tử Chú mà ta biết...dù là hàng trăm triệu Cực Phẩm Tiên Thạch cũng không mua được đâu!”
“Ngươi nhận ra môn thuật nguyền rủa này?” Thiếu nữ nghi hoặc hỏi, nàng theo lời của Hắc Chồn nên đã ra giá 15 triệu rồi.
“Ta không dám chắc, nhưng ở thời kỳ thượng cổ từng có một môn Cầu Tử Chú rất nổi danh, người trúng phải thuật này mỗi khi lên cơn sẽ đau đớn đến mức chán sống, không ngừng cầu khẩn người khác giết chết hắn đi, bởi thế mới có tên là Cầu Tử Chú, ý nghĩa chính là cầu xin được tử vong!” Con Hắc Chồn nghiêm nghị nói ra:
“Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, bởi vì ngoại trừ nạn nhân thì người thi triển Cầu Tử Chú cũng bị phản phệ đến chết rồi, không còn ai đứng ra chứng thực!”
“Ta xxx, ngươi là muốn hại chết bổn cô nương sao?” Thiếu nữ nghe xong lập tức mắng to, nghiến răng nghiến lợi, nàng biết ngay mấy cái thuật nguyền rủa này không phải vật gì tốt lành, quả nhiên là tự hại mình hại người, chỉ có kẻ điên mới học.
“Đó chỉ là tác dụng phụ khi thi triển nguyền rủa quá độ, ngươi chỉ cần tiết chế một chút, dùng Cầu Tử Chú đối phó với vài kẻ địch quan trọng thôi là được!” Con Hắc Chồn khuyên nhủ, thiếu nữ cũng là một Hồn Tu, nó không muốn nàng bỏ qua một thuật nguyền rủa cường đại như vậy.
“30 triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!” Âu Dương Thương Lan thay Mộ Sắc Vy ra giá, trực tiếp nâng lên gấp đôi.
“Mau, theo đi!” Con Hắc Chồn nhìn thiếu nữ khuyên nhủ.
“Không được, cái giá này quá đắt...huống hồ chưa chắc đây là thuật Cầu Tử Chú trong trí nhớ của ngươi, nói không chừng là đồ củ rách bỏ đi thì sao? bổn cô nương không thể phá của như vậy!” Thiếu nữ lắc đầu, tính tình của nàng vốn keo kiệt, làm sao chấp nhận mạo hiểm bỏ ra cái giá lớn như vậy?
“Ta...” Con Hắc Chồn cạn lời.
Quả thật nó cũng không thể xác định vật mà Thiên Địa Hội lấy ra đấu giá có phải môn thuật nguyền rủa từ thời thượng cổ trong trí nhớ của mình hay không, nếu chẳng may chỉ là trùng tên thì sao? chẳng lẽ mất trắng hơn 30 triệu Cực Phẩm Tiên Thạch?
So với thiếu nữ, nó cũng keo kiệt chẳng kém là bao.
“30 Triệu lần thứ nhất...”
“30 Triệu lần thứ hai...”
“30 Triệu lần thứ ba, chúc mừng khách nhân phòng số 669 đấu giá thành công Cầu Tử Chú với giá 30 triệu!” Mộng Chi Tiên rốt cuộc lên tiếng xác nhận.
“Hì hì, không hổ danh là đại tỷ, trực tiếp nâng giá lên gấp đôi hù chết bọn hắn!” Đình Manh Manh khoái trá vỗ tay nói.
“Là do Cầu Tử Chú chưa đủ quan trọng với đối phương mà thôi...” Âu Dương Thương Lan lắc đầu, ném Cầu Tử Chú vừa mới đạt được cho Mộ Sắc Vy.
“Đa tạ Đại Đảo Chủ!” Mộ Sắc Vy hứng thú bừng bừng thu hồi Cầu Tử Chú, hận không thể lập tức nghiên cứu tại chỗ, bất quá hiển nhiên là không thích hợp.
“Manh Manh với Tiểu Vy đã có đồ chơi, Đại Tỷ với Tiểu Yên ngươi còn không mau tranh thủ?” Đình Manh Manh đùa nghịch Ngự Lực Ngân Giáp trong tay, nhìn sang Lạc Nam với Âu Dương Thương Lan hừ hừ nói.
“Không cần nhiều chuyện, đợi có vật thích hợp bổn đảo chủ đương nhiên sẽ không bỏ qua!” Âu Dương Thương Lan lười biếng tựa lưng vào ghế, một chân gác lên bắp đùi, từ nãy đến giờ vẫn chưa thứ gì lọt vào pháp nhãn của nàng.
“Nếu có Thiên Địa Dị Vật, ta lập tức không bỏ qua!” Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Rốt cuộc muội luyện công pháp gì? vì sao quái thai như vậy? Thiên Địa Dị Vật ăn mãi không thấy no?” Mộ Sắc Vy trợn tròn mắt.
“He he, bí mật không thể tiết lộ!” Lạc Nam cười xấu xa.
“Hừ, ai mà thèm!” Mộ Sắc Vy yêu kiều hừ một tiếng, nàng sớm biết nha đầu này sẽ không chịu nói.
...
“Vật lần này là một kiện Tôn Cấp Pháp Bảo – Chiếu Ảnh Kính, chỉ cần nhắm ngay bất kỳ không gian nào, trên kính sẽ hiện lại tất cả diễn biến phát sinh trong vòng năm mươi năm gần nhất trở lại như đảo ngược thời gian, lần theo tra xét, tìm tòi chân tướng vụ việc...công dụng của nó tùy vào mục đích mà chư vị muốn!”
Mộng Chi Tiên nâng lên một kiện pháp bảo có hình tấm gương, nhoẻn miệng cười nói ra công hiệu.
Nghe xong, toàn trường nhất thời nhíu mày, lâm vào trầm mặc...
Hiển nhiên đại đa số người vẫn chưa biết nên dùng Chiếu Ảnh Kiếu vào việc gì, công dụng của nó quá mức đặc biệt, trong đó càng có quy luật của thời gian và không gian, là một pháp bảo thú vị.
“Khốn kiếp, đây là thứ bổn Tôn cần!”
Trong phòng số 111, tên Thiên Tôn nhất thời ánh mắt bừng sáng quang mang, hắn không ngờ Đấu Giá Hội lần này có đồ vật tốt như Chiếu Ảnh Kính.
“Chỉ cần đem Chiếu Ảnh Kính này chiếu đến vùng không gian trước đây, để bổn Tôn xem thử con chuột nào lấy trộm Bất Tử Thụ của ta!” Tên Thiên Tôn trong lòng cười gằn, nhịp tim đập lên thình thịch vì hưng phấn.
Hắn đang uất ức vì Bất Tử Thụ mất tích một cách bí ẩn, lúc này có vật phẩm như Chiếu Ảnh Kính xuất hiện, chẳng khác nào buồn ngủ gặp phải chiếu manh, làm sao có thể không kích động?
Mặc dù nơi cất giấu Bất Tử Thụ năm xưa đã bị hủy diệt sau pha tự bạo của Ưu Mặc, như tên Thiên Tôn vẫn nhớ như in tọa độ của vùng không gian đó, có Chiếu Ảnh Kính truy tìm, kẻ trộm Bất Tử Thụ của hắn buộc phải lòi ra ánh sáng.
Không đợi Mộng Chi Tiên đưa ra giá thấp nhất, tên Thiên Tôn đã gầm gừ thét lên:
“100 Triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!”
“Cái gì?” Toàn trường sững sờ, ngay cả Mộng Chi Tiên cũng có