Căn cứ của Bạch Nguyệt Tộc…
Một tòa Cổ Lâu cao chót vót hiên ngang tọa trấn, đỉnh Lâu treo lấy vầng trăng khuyết tà dị, xung quanh thủ vệ sâm nghiêm, liên tục là các luồng Hồn Lực mạnh mẽ quét khắp thiên địa, tuần tra bốn phía, so với Thần Thức còn hiệu quả hơn.
Cổ Lâu này chính là Bạch Nguyệt Lâu, nơi diễn ra các cuộc thương nghị trọng yếu của cao tầng Bạch Nguyệt Tộc.
Bên trong Bạch Nguyệt Lâu lúc này, bầu không khí tràn đầy cảm giác ngưng trọng, hàng loạt thân ảnh mặc áo choàng trắng chắp tay mà đứng, đầu tóc trắng xóa nhẹ bay, tà dị mà thần bí đến cực hạn.
Tại trong không gian, tất cả mọi người đều đứng…duy chỉ có một nam tử là hiên ngang ngồi trên một chiếc Hồn Tọa được ngưng tụ từ vô số Hồn Lực oán than mà thành, thỉnh thoảng người ta vẫn nghe thấy từng âm thanh rên rỉ, oan khuất từ Hồn Tọa truyền ra, rợn cả gai óc.
Nam tử ngồi trên Hồn Tọa này diện mục âm trầm, khí sắc như một xác ướp rất giống với những Bạch Nguyệt Tộc khác, tuy nhiên có một đặc điểm lại khiến hắn trở nên khác biệt.
Hắn…có đến tận ba con Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn.
Hai con Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn phân biệt ở hai bên mắt trái và mắt phải, và con thứ ba lại nằm giữa vầng trán, tạo cho người khác một cảm giác cao thâm khó dò, thâm bất khả trắc.
Nam tử sở hữu ba con Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn này không ai khác chính là Bạch Nguyệt Tộc tộc trưởng – Bạch Nguyệt Dương.
Ở sau lưng Bạch Nguyệt Dương, một tên thanh niên cung kính đứng thẳng, giống với Bạch Nguyệt Dương, hắn cũng sở hữu ba con Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, tuy nhiên kém hơn ở chỗ, con Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn ở giữa trán vẫn chưa mở ra, còn đang nhắm chặt.
Thanh niên này chính là đệ nhất thiên tài Bạch Nguyệt Tộc, con trai của Bạch Nguyệt Dương, thiếu chủ Bạch Nguyệt Vật.
Ở trước mặt Bạch Nguyệt Dương và Bạch Nguyệt Vật, toàn thể chúng trưởng lão Bạch Nguyệt Tộc đứng bên dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể thấp thởm, tràn ngập bất an vào lo lắng…
“Có ai nói cho bổn tọa, vì sao Tộc ta đột ngột mất đi nhiều hậu bối như thế hay không?”
Bạch Nguyệt Dương nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói không nghe ra tức giận hay u buồn, vô tình vô cảm, chẳng mang theo tí cảm xúc nào.
Nhưng chính là một giọng nói như thế, lại như tác động trực tiếp vào linh hồn của toàn bộ Bạch Nguyệt Tộc từ trên xuống dưới, có người đã nhịn không được quỳ rạp xuống đất.
Bọn hắn, thật sự sợ hãi…
Bạch Nguyệt Tộc Trưởng cũng giống như một vài trưởng lão sở hữu tu vi Hồn Vương Viên Mãn mà thôi, nhưng sự đáng sự của hắn nằm ở Linh Hồn tinh khiết nhất toàn tộc.
Hồn Lực một khi đối chiến trong cùng cấp, kẻ có Hồn Lực tinh khiết hơn sẽ giành chiến thắng, chưa kể…còn có con mắt thứ ba kia.
Hiển nhiên, việc có hơn chín phần mười các hậu bối thiên tài tử vong đã truyền khắp Bạch Nguyệt Tộc, tạo nên một cơn địa chấn oanh tạc toàn tộc khiến toàn thể thành viên cao tầng của Bạch Nguyệt Tộc phải tập trung lại đây…
Trước câu hỏi của Bạch Nguyệt Dương, toàn bộ Bạch Nguyệt Tộc từ trên xuống dưới câm lặng như hến, không một ai dám mở miệng trả lời.
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía một tên nam tử mũi ưng, ánh mắt như ẩn như hiện chứa đầy sát khí…
Nam tử mũi ưng ở bên ngoài cao cao tại thượng, lúc này đây hai chân như muốn nhũn ra.
Mà lúc này, Bạch Nguyệt Dương cũng đưa mắt nhìn về phía hắn:
“Bạch Nguyệt Lâm, nghe nói con trai tốt của ngươi rủ rê hầu hết hậu bối của tộc chúng ta đi săn…như vậy con mồi đâu hết rồi? vì sao ngay cả những kẻ đi săn cũng không trở lại?”
BỤP BỤP…
Bạch Nguyệt Lâm quỳ rạp xuống đất, đầu lâu liên tục đập lên mặt sàn, cái mũi ưng như muốn nát vụn, âm thanh khàn khàn pha lẫn bất lực vang vọng khắp Bạch Nguyệt Lâu:
“Nhi tử còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, hại toàn tộc hậu bối gần như chôn cùng…chết không hết tội!”
Bạch Nguyệt Lâm chính là phụ thân của Bạch Nguyệt Lĩnh, việc Bạch Nguyệt Lĩnh truyền tin về tộc lôi kéo hàng loạt thiên tài đi gây chuyện không thể nào che giấu được.
Ranh giới giữa công thần và tội thần cách biệt nhau rất mỏng.
Nếu cuộc đi săn thành công, thực lực tổng thể của toàn bộ hậu bối Bạch Nguyệt Tộc sẽ gia tăng đáng kể, Bạch Nguyệt Lĩnh công lao hưởng không hết, thậm chí còn có được giao tình của rất nhiều thành viên Bạch Nguyệt Tộc.
Đáng tiếc, Bạch Nguyệt các thiên tài ngã xuống, Bạch Nguyệt Lĩnh với tham vọng trở thành công thần trở thành tội thần, ngay cả phụ thân của hắn Bạch Nguyệt Lâm vốn là một trưởng lão Bạch Nguyệt Tộc cũng bị liên lụy rồi.
Lúc này đây, Bạch Nguyệt Lâm tràn ngập cảm giác hối hận, hối hận vì sinh ra Bạch Nguyệt Lĩnh.
Sớm biết như thế, năm xưa hắn vừa ra đời trực tiếp cắn nuốt Linh Hồn luôn cho rồi.
Bạch Nguyệt Tộc từ trên xuống dưới cũng biết hành vi của Bạch Nguyệt Lĩnh xuất phát từ ý tốt cho Bạch Nguyệt Tộc…
Nhưng lúc này đây còn ai quan tâm đúng sai? Cái bọn hắn cần chính là ổn định lửa giận của Bạch Nguyệt Dương, lại cho vô số thiên tài chết đi một công đạo, nguyên nhân và quá trình không trọng yếu, kết quả mới là thứ nên chú tâm vào.
Mạng của Bạch Nguyệt Lĩnh còn chưa đủ lớn để trả giá cho tất cả những chuyện này.
Chín thành hậu bối thiên tài chết đi, đồng nghĩa với trong tương lai…thực lực của Bạch Nguyệt Tộc sẽ suy yếu một mảng lớn, có thể nói Bạch Nguyệt Lĩnh là tội nhân thiên cổ của Bạch Nguyệt Tộc cũng không quá đáng.
Không thể nghi ngờ, từ trên xuống dưới đã phán định Bạch Nguyệt Lâm án tử.
Con không dạy là lỗi của phụ mẫu, cái giá mà Bạch Nguyệt Lĩnh gây ra phải do Bạch Nguyệt Lâm gánh chịu.
BỤP BỤP BỤP…
Đầu Bạch Nguyệt Lâm liên tục đập xuống sàn lầu, đáng tiếc không một ai thương hại…
“Mong Tộc trưởng cho ta một cơ hội! điều tra hung thủ và những kẻ liên quan đến chuyện lần này, đem Linh Hồn của bọn hắn toàn diện hóa thành chất dinh dưỡng lấy công chuộc tội!”
Bạch Nguyệt Lâm dù sao cũng là một Hồn Vương, sau thời khắc sự hãi, hắn vẫn không từ bỏ mạng sống, vội vàng lên tiếng cầu xin.
Bạch Nguyệt Tộc hàng ngàn hậu bối chết đi, nguyên nhân và quá trình bên trong vẫn chưa rõ ràng, việc biết bọn hắn đều đã chết là do Hồn Bài lưu trữ trong tộc toàn bộ nát vụn mà thôi.
Lúc này đây, Bạch Nguyệt Tộc còn chưa biết Bạch Nguyệt Lĩnh đám người chết ở nơi nào, hung thủ ra tay là ai…
Bạch Nguyệt Lâm muốn lấy sức điều tra, làm rõ mọi chuyện…nhằm có cơ hội giữ mạng.
“Hừ, Bạch Nguyệt Tộc chúng ta đâu thiếu người, chuyện điều tra hung thủ còn chưa đến phiên tội đồ như ngươi!” Một trưởng lão khác của Bạch Nguyệt Tộc cười lạnh lẽo, ánh mắt cười tà nhìn lấy Bạch Nguyệt Lâm.
Bất kỳ môi trường nào cũng sẽ có mâu thuẫn và tranh đầu, Bạch Nguyệt Tộc cũng không ngoại lệ.
Tên trưởng lão vừa lên tiếng vốn có xung đột với Bạch Nguyệt Lâm đã lâu, nay rốt cuộc có được cơ hội bỏ đá xuống giết.
Bạch Nguyệt Lâm trong lòng mặc dù tức giận, nhưng hắn hiểu cãi nhau lúc này không phải hành vi khôn ngoan, chỉ dùng ánh mắt cầu khẩn đáng thương hại nhìn lấy Bạch Nguyệt Dương mở miệng:
“Xin tộc trưởng cho tội đồ một cơ hội! nếu không thể trả lại công bằng cho các hậu bối đã chết, Bạch Nguyệt Lâm ta tình nguyện vĩnh viễn không được siêu sinh!”
“Hừ, bẩm tộc trưởng…việc điều tra tội phạm cố nhiên quan trọng, ta lo lắng Bạch Nguyệt Lâm sợ tội bỏ trốn, tình nguyện điều tra chuyện này!” Tên trưởng lão làm sao cho Bạch Nguyệt Lâm cơ hội giữ mạng? đứng ra tranh công.
“Ngươi…” Bạch Nguyệt Lâm phẫn nộ nói không nên lời.
“Câm miệng!” Bạch Nguyệt Dương lạnh lẽo nói, Bạch Nguyệt Lâm và tên trưởng lão vội vàng cúi đầu.
Đảo mắt nhìn toàn trường một vòng, Bạch Nguyệt Dương nhàn nhạt nói ra:
“Các ngươi thấy thế nào?”
Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh lên tiếng:
“Bẩm tộc trưởng! chúng ta cảm thấy khả năng Bạch Nguyệt Lâm sợ tội bỏ trốn rất cao, đến khi đó còn phải tốn công tìm hắn trở về, việc điều tra nguyên nhân cái chết của đám hậu bối có thể giao cho bất kỳ ai nhưng không thể giao cho hắn!”
“Phốc!”
Bạch Nguyệt Lâm phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân rung rẩy nhìn một đám trưởng lão.
Không ngờ nhiều người ngày thường quan hệ hữu hảo cũng muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Không thể trách bọn hắn, lần này Bạch Nguyệt Lĩnh lôi kéo chín phần mười thiên tài đi chết, trong số đó có rất nhiều hậu bối của đám trưởng lão này, bọn hắn làm sao có thể không giận dữ?
Diệt Bạch Nguyệt Lâm ổn thỏa cơn giận trong lòng, lại bớt đi một kẻ tranh gianh tài nguyên tu luyện hàng năm.
“Nếu đã quyết định như vậy…việc điều tra nguyên nhân cái chết của mấy tên hậu bối sẽ giao cho các trưởng lão!” Bạch Nguyệt Dương lạnh nhạt gật đầu, chuyển dời ánh mắt nhìn đến Bạch Nguyệt Lâm, một tia sát khí lạnh lẽo quanh quẩn trong không gian:
“Ngươi…xuống cửu tuyền tạ tội đi thôi!”
“Không!” Bạch Nguyệt Lâm hoảng sợ quá đỗi.
Bạch Nguyệt Dương nhếch môi cười gằn, trong mắt lóe lên một tia tham lam, vô tận Hồn Lực tuôn trào, hướng về Bạch Nguyệt Lâm trấn đến…
“Mạng ta xong rồi!” Bạch Nguyệt Lâm tuyệt vọng, ở trước mặt Bạch Nguyệt Dương…hắn biết dù mình phản kháng cũng chỉ có con đường chết.
“Cấp báo!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh hớt ha hớt hải của một tên Bạch Nguyệt Hộ Pháp, có tu vi Hồn Vương Sơ Kỳ.
“Chuyện gì xảy ra?” Bạch Nguyệt Dương ánh mắt lạnh lẽo quát, ngay cả công kích đang đánh đến Bạch Nguyệt Lâm cũng tạm thời dừng lại.
“Cấp báo! Hải Vực Tinh Bồng Lai Tiên Đảo bất ngờ đột kích căn cứ của chúng ta, sau