“Hừ, đám Bạch Nguyệt Tộc ngày thường cao cao tại thượng, không xem tu sĩ Thổ Vực Tinh chúng ta ra gì, không ngờ cũng có ngày hôm nay!”
Bên trên Chiến Hạm khổng lồ, Điện Chủ của Sa Huyền Điện – Sa Thể Thiên Vương Sa La chắp tay mà đứng, ánh mắt lóe lên tia ngạo nghễ mở miệng nói ra.
Thổ Vực Tinh chủ tu Thổ Hệ Thuộc Tính, thiên về khả năng phòng ngự bên ngoài, nhưng luôn bị Hồn Lực khắc chế, bởi vì khả năng phòng ngự của Thổ lực lượng rất khó chống lại các loại công kích Linh Hồn.
Chính vì nguyên nhân này mà thường ngày tu sĩ của Thổ Vực Tinh gặp được người của Bạch Nguyệt Tộc đều phải đi đường vòng, không dám xung đột chính diện.
Hôm nay Bạch Nguyệt Tộc cầu viện Thổ Vực Tinh, thật là khiến trong lòng đám người cực kỳ hả giận.
“Đừng vội đắc ý, cũng bởi vì Bạch Nguyệt Tộc biết Thổ Vực Tinh chúng ta sẽ ăn thua thiệt nếu xung đột cùng bọn hắn nên mới lựa chọn chúng ta hợp tác!” Thổ Hành Chung vuốt râu, ánh mắt híp lại cơ trí nói ra:
“Bạch Nguyệt Dương đúng là con cáo già!”
“Đạo hữu nói không sai!”
Địa Mộc Thiên Vương – Thổ Lâm Tiêu gật đầu mở miệng: “Bạch Nguyệt Tộc lựa chọn chúng ta cùng ăn khối bánh Hải Vực Tinh, một nguyên nhân trong đó là vì biết Thổ Vực Tinh dưới cơ của bọn hắn, không sợ chúng ta đảo khách thành chủ mà chiếm hết lợi ích sau khi thắng lợi!”
“Ha hả, ta luôn biết đám Bạch Nguyệt Tộc này chẳng phải vật tốt lành gì, hợp tác cùng bọn hắn nên cẩn thận kẻo bị cắn sau lưng!” Đại Sơn Thiên Vương cười sang sảng nhưng ánh mắt lại tràn ngập đề phòng.
Có thể trở thành Thiên Vương không ai là kẻ ngu ngốc, Bạch Nguyệt Tộc nếu dám ỷ vào lợi thế Hồn Tu mà trở mặt trong lúc quan trọng bọn hắn cũng sẽ phản kháng đến cùng, cá chết lưới rách.
Đứng ở bên cạnh Thổ Hồn Tiên Vương thấy tình cảnh này cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng khuyên can:
“Các vị, muốn liên thủ có hiệu quả cao cần phải tin tưởng vào đồng bọn, các ngươi mang lòng đề phòng nặng nề như vậy sao thành đại sự? chỉ sợ chưa đánh xong Hải Vực Tinh đã có mâu thuẫn nội bộ rồi!”
Thổ Hồn Tiên Vương thân là người đứng ra liên kết giữa Bạch Nguyệt Tộc và Thổ Vực Tinh, hắn còn là bằng hữu của Thập trưởng lão thuộc Bạch Nguyệt Tộc, nhìn thấy Thổ Vực Tinh tứ đại Thiên Vương sinh lòng nghi kỵ, làm sao có thể cho phép?
“Hừ, đến Bạch Nguyệt căn cứ trước rồi tính, để xem Bạch Nguyệt Tộc dự tính thế nào!” Sa La trầm giọng nói ra.
“Nhất trí!” Đại Bưu, Thổ Lâm Tiêu cùng Thổ Hành Chung lên tiếng tán thành, cùng nhau hừ nói:
“Đại sự lần này thành hay bại còn tùy thuộc vào biểu hiện của Bạch Nguyệt Tộc!”
“Hì hì, ai nói như vậy hả?”
Có tiếng cười nghịch ngợm vang lên bất chợt cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng cường giả…
“Là ai?”
Sắc mặt đám cường giả đột ngột nghiêm túc, kẻ có thể ở gần nghe lén bọn hắn nói chuyện nhưng lại không bị phát hiện nhất định là nhân vật cực kỳ không đơn giản.
Đồ rê mi pha son la si đố…
Có tiếng âm nhạc nhộn nhịp vui vẻ vang lên giữa tinh không tỉnh lặng, sắc mặt đám Thiên Vương trở nên quái dị…
“Cái quỷ gì đang xảy ra?”
Trong ánh mắt trợn tròn của bọn hắn, một cái nôi em bé màu sắc sặc sở lơ lửng trôi nổi giữa không gian, rất nhanh đã tiếp cận chiến hạm của đoàn người.
Bên trên nôi em bé là một tiểu nha đầu bé bỏng đeo cái nón lớn che kín mặt, thân thể nhỏ nhắn đáng yêu, đầu kết bím tóc, điều đáng chú ý chính là ngay tại vị trí cái miệng nhỏ trên mặt nạ khoét lỗ hỏng để đút bình sữa vào, đang thản nhiên bú mút.
Mà tiếng âm nhạc vui tươi chính là vang lên từ cái nôi em bé của nàng.
“Hả? tiểu nha đầu con cái nhà ai? Mau tránh đường cho bổn đại gia!” Đại Bưu nhất thời bực bội xua tay nói.
“Cẩn thận!” Thổ Hành Chung kéo Đại Bưu lại, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng nhìn về phía Đình Manh Manh.
“Làm sao?” Sa La nhíu lấy chân mày hỏi.
“Có thể thần không biết quỷ không hay nghe lén chúng ta nói chuyện, cái Nôi kia của nàng đẳng cấp cực cao, lại thêm cái nón ngăn cản Thần Thức của lão phu thăm dò, tiểu nha đầu này cực kỳ không đơn giản!” Thổ Lâm Tiêu nghiêm túc nói.
“Hừ, ai thèm nghe lén mấy lão già các ngươi? Manh Manh là nghe công khai biết chưa?” Đình Manh Manh khinh bỉ lên tiếng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thổ Hồn Tiên Vương sắc mặt âm trầm, hắn cảm giác có chút bất an, con nhóc này quá mức quỷ dị rồi.
“Thật là thiếu giáo dưỡng! nói chuyện với tiền bối mà dám hống hách như vậy?” Đình Manh Manh hết sức chăm chú nói.
“Phốc!”
Đám người một ngụm phun ra ngoài, Thổ Hồn Tiên Vương dù sao cũng là lão quái vật sống chục vạn năm, tiểu nha đầu này dám xem hắn là tiểu bối?
“Con nhóc này quá tà môn, chúng ta nên tránh nó đi!” Thổ Hành Chung làm người khôn khéo, vội vàng truyền âm cho toàn trường.
Hắn quyết định điều khiển Chiến Hạm đi vòng qua Đình Manh Manh, mặc kệ nàng.
“Các ngươi muốn đi đâu thì đi, nhưng vào Bạch Nguyệt Tộc thì dẹp!”
Nôi em bé của Đình Manh Manh lại lần nữa trôi đến trước mũi Chiến Hạm, thu hồi bình sữa trên tay, tiểu nha đầu đứng lên chống nạnh nói.
“Tại sao?” Sa La vô thức hỏi.
Đình Manh Manh không đáp, nhìn mấy tên Thiên Vương hỏi ngược trở lại:
“Lúc nãy các ngươi nói đại sự thành hay bại còn tùy thuộc vào cái gì?”
“Vì sao phải trả lời ngươi?” Đại Bưu nhăn khuôn mặt đầy mỡ nói.
“Nếu các ngươi đáp đúng ta sẽ nhường đường!” Đình Manh Manh đưa tay lên thề thốt ra vẻ đáng tin cậy.
“Hừ, tiểu nha đầu láo xược!” Sa La rốt cuộc bị chọc giận, đang muốn tung quyền đánh ra.
“Khoan đã!” Thổ Hành Chung vội vàng giữ chặt tay hắn, ném ánh mắt ra hiệu cho Sa La bình tĩnh lại.
Kinh nghiệm giữ mạng lâu năm của Thổ Hành Chung chính là gặp chuyện kỳ quái ở tinh không vô tận thì tốt nhất là giữ cái đầu lạnh, dùng tư thái khiêm tốn để ứng phó.
“Hừ, đúng là nhát cấy!” Sa La bực mình, bọn hắn đông người như vậy còn sợ một tiểu nha đầu? tất cả hợp sức liên thủ cũng có thể ngăn cản vài đòn của Tiên Tôn.
Hắn mới không tin Đình Manh Manh có thể nguy hiểm hơn cả Tiên Tôn.
“Ta hỏi lại các ngươi, đại sự thành hay bại phụ thuộc vào cái gì?” Đình Manh Manh tiếp tục lên tiếng.
“Nếu chúng ta trả lời đúng lời nói lúc nãy sẽ được đi tiếp phải không?” Thổ Lâm Tiêu nhẹ giọng hỏi.
“Không sai!” Đình Manh Manh gật mạnh đầu.
Tứ Đại Thiên Vương nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thổ Hành Chung vuốt râu trả lời nói:
“Đại sự thành hay bại còn tùy thuộc vào biểu hiện của Bạch Nguyệt Tộc!”
“Chúng ta đi thôi!” Đại Bưu sắc mặt khó coi phất tay.
“Ai cho các ngươi đi? Trả lời sai bét!” Đình Manh Manh điều khiển nôi em bé chặn đường.
“Ngươi!” Đám người tức muốn nổ phổi, tiểu nha đầu này muốn chết…
Hít sâu vài hơi, Thổ Lâm Tiêu cưỡng ép tức giận đang sôi trào, nhìn Đình Manh Manh nói:
“Chúng ta sai ở chỗ nào?”
Rõ ràng trước đó bọn hắn từng tán đồng đại sự xâm lấn Hải Vực Tinh thành công hay thất bại còn tùy thuộc vào biểu hiện của Bạch Nguyệt Tộc.
“Hì hì!” Đình Manh Manh cười tươi rói, trong ánh mắt khó hiểu của đám người, vô tận Thiên Vương lực ầm ầm ngưng tụ, lời nói hung hãn của nàng thản nhiên vang lên:
“Đại sự của các ngươi thành công hay thất bại, tất cả phụ thuộc vào nắm đấm của Manh Manh ta!”
Đám người chưa kịp giật mình, Đình Manh Manh đã ngang ngược tung ra nắm Đấm.
Thiên Vương Lực bá đạo đến cực điểm, Quyền kình khủng bố hình thành ở giữa thiên không, kích thước của nó còn to hơn cả tòa Chiến Hạm…
Đình Manh Manh đứng bên dưới một Quyền này nhỏ hơn cả con kiến, nhưng chính lực lượng khủng bố lại do nàng thúc đẩy.
Quyền kình trấn áp mà xuống.
“Làm sao có thể?”
Trước uy thế hủy thiên diệt địa, toàn trường giật bắn cả mình, cảm giác nguy hiểm bao trùm tâm linh bọn hắn.
“Thiên Vương…Thiên Vương cấp cường giả!” Thổ Hồn Tiên Vương nuốt nước miếng khô khốc trong cổ họng.
Chẳng trách vừa rồi Đình Manh Manh xưng hắn là tiểu bối, ở Tiên giới thực lực vi tôn, dù tuổi tác ngươi cao hơn thì đã sao? thực lực không bằng người phải cúi đầu xưng người ta một tiếng tiền bối là hết sức bình thường.
Mà trong lúc hắn suy nghĩ, đám Thiên Vương rốt cuộc làm ra phản ứng.
Thân là Thiên Vương, mặc dù bọn hắn khiếp sợ Đình Manh