Lâu Đài vẫn không ngừng băng qua không gian…
Lạc Nam đứng nép bên ngoài lan can âm thầm cảm thán, Đế Cấp Pháp Bảo Phi Hành còn phải vượt xa như vậy vẫn chưa thấy lối ra, chẳng trách hắn bay một cách tuyệt vọng.
Với tốc độ của Vượt Không Đại Bằng, muốn rời khỏi vùng không gian này chẳng biết phải đến ngày tháng năm nào, có khi hao hết thọ mệnh chết luôn bên trong này cũng không biết chừng.
Qua đó có thể thấy bị cuốn vào hư không phong bạo là nguy hiểm như thế nào, sơ sảy một tí là lạc vào vô tận không gian chẳng còn lối thoát.
Chỉ bất quá khiến Lạc Nam kinh ngạc chính là, ba nữ nhân này rốt cuộc là ai…vì sao lại xuất hiện bên trong không gian vô tận như vậy?
Sau khi lên Lâu Đài, Lạc Nam mới biết ngoại trừ hai vị nữ tử xinh đẹp đối thoại cùng mình vừa nãy, người đồng ý cho mình theo cùng lại là một vị khác có thân phận cao hơn.
Nàng kia vừa mở miệng, hai vị mỹ nữ lập tức ngoan ngoãn thuận theo, ngay cả ý kiến một chút cũng không có.
Chỉ bất quá, thái độ của các nàng đối với hắn vẫn không mấy hữu hảo.
Lạc Nam thậm chí có cảm giác các nàng bài xích nam nhân không thua gì Bồng Lai Tiên Đảo.
Từ khi lên Lâu Đài, vị nữ tử cho phép hắn đi cùng chưa từng xuất hiện, chỉ có hai vị mỹ nữ Tiên Tôn là ở bên ngoài canh gác, điều này làm Lạc Nam muốn gặp mặt vị kia để nói lời cảm tạ cũng không có cơ hội.
Bất quá Lạc Nam đâu dễ dàng chịu thua…
…
“Hai vị tỷ tỷ xinh đẹp, đây là Dưỡng Nhan Đan do ta Luyện Chế, xem như chút lòng thành!”
“Hai vị tỷ tỷ cao quý, đây là Y Phục Ngọc Cấp, mặc dù không xứng với các ngươi nhưng xem như chút tâm ý của ta!”
“Hai vị tỷ tỷ, đây là…”
Lạc Nam trên tay cầm một đống quà, mở mồm một tiếng tỷ tỷ, ngậm mồm một tiếng xinh đẹp, dở trò da mặt dày bắt đầu lôi kéo làm thân.
Hai vị Nữ Tôn mặc dù thực lực cường đại nhưng tâm hồn trong veo như tờ giấy, bị tên này hoa ngôn xảo ngữ không biết đâu mà lần, cuối cùng một người trong hai sẳng giọng nói:
“Hừ, chúng ta nghe lời Thánh Nữ mới cho ngươi đi nhờ, đừng có láo nháo cẩn thận bị đạp xuống!”
“Thánh Nữ?” Lạc Nam trong lòng lấy làm mừng, nữ nhân trong kia là Thánh Nữ? quả nhiên là khai thác được chút thông tin rồi.
Ở Tiên giới trong thời gian dài, Lạc Nam cũng có thêm không ít kiến thức, cũng hiểu hai từ “Thánh Nữ” có trọng lượng như thế nào.
Ở tại Tiên giới khắc nghiệt, không phải bất kỳ thế lực nào cũng có thể tự tiện xưng là “Thánh” hay “Đế”…
Một khi tự ngạo xưng hô mà chẳng có đủ thực lực…chỉ sợ trong một đêm ngắn ngũi bị diệt như thế nào cũng không biết.
Chính vì thế mà những Thế Lực dám xưng một chữ “Thánh” tại Tiên giới chính là Đế Cấp, mà Thánh Nữ chính là Đế Nữ, chẳng qua cách xưng hô có chút khác mà thôi.
Việc này không nằm ngoài dự đoán của Lạc Nam, khi nhìn thấy pháp bảo phi hành Lâu Đài đạt đến Đế Cấp, hắn đã lập tức biết mấy nữ nhân này đến từ Đế Cấp Thế Lực.
Chỉ là không nghĩ nữ nhân thiện lương đồng ý cho mình đi nhờ lại có thân phận cao đến mức độ Thánh Nữ mà thôi.
“Tiểu tử ngươi nhìn vậy mà cũng có đồ không ít? Chắc là thiếu gia nhà nào ham chơi bị lạc đường hả?” Một mỹ nữ khác nhìn đống lễ vật trong tay Lạc Nam cũng lên tiếng hỏi.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, ở trong mắt các nàng mình là công tử bột sao?
Ánh mắt hắn đảo vòng vòng, thái độ thành khẩn nói:
“Đệ thấy hai tỷ ngỡ như đã thân, các ngươi lại giúp đệ tiêu diệt Tinh Không Thú, quả thật là ân tái tạo…xưng hô ta ta ngươi ngươi thật là xa lạ quá!”
“Thế ngươi muốn thế nào?” Hai nữ trừng mắt hỏi.
“Hề hề, tiểu đệ tên Lạc Nam…Lạc trong quang minh lỗi lạc, Nam trong nam nhân…mẫu thân ta đặt tên này chính là muốn ta trở thành một nam nhân quang minh lỗi lạc!”
Lạc Nam ba láp ba xàm nói:
“Không biết tiểu đệ có vinh hạnh được biết phương danh của hai vị tỷ tỷ?”
“Phì, ai thèm cho ngươi biết tên!” Hai mỹ nữ gò má có chút hồng, đây là lần đầu tiên có nam nhân hỏi tên các nàng.
Thế lực của các nàng ẩn thế đã lâu, lánh đời không biết bao nhiêu năm…số lần các nàng tiếp xúc với nam nhân hầu như không có.
“Haizz!” Lạc Nam ra vẻ thở dài, hai tay chắp sau mông, ánh mắt nhìn xa xăm:
“Tiểu đệ vốn làm người có ân tất trả, nay ngay cả tên họ của ân công cũng không biết…phần đời còn lại chỉ sợ phải sống trong hổ thẹn!”
“Ai cần ngươi trả ơn? Hơn nữa ân tình của chúng ta ngươi trả nổi sao?” Hai mỹ nhân bĩu môi.
“Dù không thể trả nổi ân tình, tiểu đệ cũng phải khắc ghi trong tâm khảm a…” Lạc Nam thành khẩn nói.
Hai mỹ nữ bị lòng thành của hắn làm cho có chút động tâm, suy nghĩ một cái tên mà thôi…keo kiệt cũng chẳng để làm gì, sư môn có dặn phải luôn lấy thiện làm đầu, không thể để có người vì các nàng áy náy cả đời được.
Nghĩ đến đây, một mỹ nữ mở miệng nói: “Ta gọi Thu Thi!”
Mỹ nữ còn lại có chút cắn môi, cuối cùng cũng không che giấu nói ra: “Ta là Đông Mai!”
“Thu Thi…Đông Mai…” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, vỗ tay khen ngợi: “Tên thật đẹp…”
“Hừ!” Hai mỹ nữ hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn, chỉ là bên trong ánh mắt rõ ràng chứa một tia mừng trộm.
Lạc Nam thấy cảnh này cảm thấy thú vị.
Xét về thực lực, Thu Thi và Đông Mai chỉ sợ không kém chút nào Thục Phi.
Nhưng xét về tâm tính, các nàng rõ ràng bị Thục Phi bỏ xa không biết bao nhiêu lần…
Ở tại Tiên giới khắc nghiệt, ngây thơ như hai nữ dù đã đạt đến Tiên Tôn quả thật như sừng long lân giác a.
Lạc Nam âm thầm có suy đoán, chẳng lẽ các nàng đến từ một thế lực nào đó tách biệt với thế giới bên ngoài…vì thế mới giữ được tâm hồn thuần khiết đến như vậy?
…
Vi vu…vi vu…vi vu…
Đúng lúc này, bên trong Lâu Đài đóng kín, chợt có tiếng sáo du dương như tiên âm lượn lờ cất lên, đem một vùng không gian hòa vào dòng cảm xúc.
Ánh mắt Thu Thi và Đông Mai trở nên mê ly, mang theo vẻ ngưỡng mộ nhìn về bên trong Lâu Đài…
Lạc Nam tựa lưng vào thành lan can, ngón tay gõ nhẹ theo thanh âm da diết…chậm rải thưởng thức.
Thân là một thanh niên đến từ thế kỷ 21, được tiếp xúc qua vô số tinh hoa âm nhạc của mọi miền đất nước, kiếp trước cha nuôi là một quân nhân về hưu cũng từng dạy hắn chơi qua không ít nhạc cụ dân tộc, lại thêm kiếp này là Hồn Tu với khả năng lĩnh ngộ cực tốt, vì thế Lạc Nam khi nghe tiếng sáo cũng không phải loại tai trâu, thậm chí hắn cảm nhận được khá nhiều bên trong đó…
Tiếng sáo này nghe qua thì da diết du dương, thực chất bên trong lại ẩn giấu sự rối rắm mơ hồ của người thiếu nữ, dường như nàng đang sắp phải đối mặt với những thứ xa lạ, những thứ mà vốn chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc sống của nàng…
“Bêu xấu vậy…”
Lạc Nam than nhẹ một tiếng, Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm xuất hiện, lơ lửng trước mặt…
Hắn khoanh chân ngồi xếp bằng…
Ánh mắt khép hờ, Hồn Lực vận chuyển đến mức độ cao nhất, Ôn Hồn Liên xoay tròn mảnh liệt, Bất Hủ Kinh Văn sáng lên…
Chưa dừng lại, Lạc Nam còn kích hoạt cả Khai Môn bên trong Bát Môn Độn Giáp, tâm vô tạp niệm…
Vận chuyển tất cả thủ đoạn mà mình có thể…
Tinh thần của hắn lúc này đây trở nên không chút tạp chất, tập trung vượt qua cả lúc tu luyện, linh hồn như hòa vào tiếng sáo…sau đó sinh ra cộng hưởng.
Đinh…
Một tay đặt lên dây đàn, nốt trầm vang lên…vừa khớp với giọng điệu u sầu ẩn trong tiếng sáo…
Đinh đinh đinh đinh…
Tiếng đàn ngày một nhiều lên hòa cùng tiếng sáo…
Lúc đầu, Thu Thi và Đông Mai phát hiện hành động của Lạc Nam lập tức nhíu mày, các nàng lo lắng tên này sẽ phá hỏng tâm trạng của tiểu thư, còn muốn ngăn cản Lạc Nam.
Nhưng rất nhanh, khi tiếng đàn cất lên…hai nữ lập tức thay đổi ý định, ngược lại nhắm mắt trầm mê vào bên trong.
Cầm tiêu cùng tấu, từ lúc ban đầu…tiếng đàn của nam nhân phụ họa cùng với tiếng sáo của nữ nhân, cùng nàng trải nghiệm cảm giác lạ lẫm, cảm giác mới mẻ xa lạ phủ đầy bất an…
Nhưng sau đó khi tiếng đàn ngày một vang vọng, chuyển thế bị