Cùng Thiên Vô Ảnh và hai tiểu bảo bối Hỏa nhi, Quang nhi giao lưu bàn luận chuyện nhân sinh chán chê, Lạc Nam cũng xách mông ra khỏi mật thất.
Thiên Vô Ảnh cầm một đống lớn Ma Thạch tiếp tục bế quan, lần này là tập trung tu luyện lĩnh ngộ tài sản của Ma Linh Tộc, ngày xuất quan chắc hẳn sẽ có thu hoạch nhất định.
Lạc Nam trong tay lắc lư một kiện pháp bảo không gian, bên trong chính là Nhân Kê cùng Tiểu Đậu Bỉ vẫn đang bị trói buộc.
Bất quá ở Bồng Lai Tiên Đảo thả hai bọn hắn ra rất không thích hợp, mà chính mình lại đang bị Đại Đảo Chủ cấm chân chưa được rời đảo.
“Xin phép ngoại lệ một lần chắc là được!”
Nghĩ nghĩ, Lạc Nam thả người bay lên Chủ Đảo…
Hắn muốn tìm Âu Dương Thương Lan, lấy lý do có việc gấp ra ngoài vài ngày.
…
Gần như toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo đều đã bế quan tu luyện, cảnh tượng oanh oanh yến yến thường ngày không còn nhìn thấy, trái lại chỉ có cảnh đẹp quạnh quẻ như chốn tiên cảnh không người.
Lạc Nam tiến vào Chủ Đảo, nhắm ngay vị trí đài các của Âu Dương Thương Lan đi đến.
Lầu các của Âu Dương Thương Lan không quá to lớn, nằm gọn giữa một hồ nước nhỏ trong veo, xung quanh có từng đóa sen trắng tinh khiết.
Mặc dù tính cách có phần bá đạo hiếu chiến, nhưng trong tâm Âu Dương Thương Lan vẫn thích sự thanh u yên tĩnh, nàng không phải người ưa náo nhiệt.
Chỉ là khiến Lạc Nam có phần ngoài ý muốn, hắn tiến đến lầu các của Âu Dương Thương Lan nhưng chưa kịp nhìn thấy nàng, đã thấy Đạm Đài Uyển một thân cung trang màu tím đang nhẹ nhàng ngồi bên bờ hồ, đôi chân trần như ngọc thả vào trong nước, so với sen trắng xung quanh còn xinh đẹp hơn.
Cảm giác có người đến gần, Đạm Đài Uyển mở ra đôi mắt đẹp đang khép hờ, nhìn thấy Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia ngoài ý muốn, khó hiểu hỏi:
“Tiểu Yên, muội đến tìm Đại Đảo Chủ sao?”
Lạc Nam gật đầu đáp: “Đúng rồi, Đạm Đài sư tỷ vì sao lại ở đây? Không bế quan sao?”
“Ta vừa mới đột phá Tiên Vương, củng cố tu vi cũng đã xong rồi, gấp gáp bế quan cũng đâu có thu hoạch!” Đạm Đài Uyển lắc đầu, vuốt lấy mái tóc chảy dài xuống một bên vai nhu thanh nói.
Lạc Nam hiểu ra, ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: “Đạm Đài sư tỷ vì sao ở đây? Đại Đảo Chủ đâu rồi?”
Nhìn dáng vẻ của Đạm Đài Uyển là đang trông coi lầu các của Âu Dương Thương Lan, đại đảo chủ không biết đi đâu mất.
Đạm Đài Uyển khuôn mặt hiện lên vẻ ngưỡng mộ, sùng bái nói ra:
“Đại đảo chủ muốn quen thuộc sức mạnh của Ngân Dạ Song Thương nên lôi kéo Nhị đảo chủ với Tam đảo chủ ra ngoài vũ trụ luận bàn rồi!”
“Quả nhiên mọi thành quả đều cần sự nỗ lực a!” Lạc Nam nghe xong cũng gật gù một phen.
“Đương nhiên rồi! các vị Đảo Chủ chính là tấm gương mà tất cả đệ tử chúng ta phải noi theo!” Đạm Đài Uyển thành tâm tán thành.
Đừng thấy ba vị Đảo Chủ mạnh mẽ mà cho rằng chiến tích của các nàng là do bẩm sinh mà có, các nàng ấy cũng phải trải qua khổ luyện cực kỳ vất vả mà người thường khó thể sánh kịp.
Vừa mới khôi phục thương thế chưa lâu đã tiến vào trạng thái huấn luyện, quả thật là không hề nhàn rỗi a.
Bất quá nếu ba vị Đảo Chủ đã đi vắng, như vậy Lạc Nam chỉ đành chuyển ánh mắt cầu khẩn sang Đạm Đài Uyển:
“Đạm Đài sư tỷ, ta có chút việc muốn xin ra ngoài, cam đoan sẽ trở về trước khi ba vị Đảo Chủ quay lại!”
“Không được!”
Lạc Nam vừa dứt tiếng, Đạm Đài Uyển đã lắc đầu như trống bõi: “Muội hiện tại danh tiếng quá thịnh, Đại Đảo Chủ nói rất có thể đã bị Săn Ma Điện chú ý, huống hồ đang trong thời điểm nhận phạt, cấm ra khỏi Đảo!”
“Nhưng mấy lần trước ta cũng rời đảo tham gia chiến đấu a!” Lạc Nam biện hộ nói.
“Đó là trường hợp đặc biệt, quá trình chiến đấu của muội cũng do Đại Đảo Chủ và chúng ta giám sát, sao có thể so sánh?” Đạm Đài Uyển vẫn tỏ thái độ kiên quyết.
Lạc Nam nhứt cả trứng, ra vẻ đau khổ nói ra: “Ta đang Luyện Đan nhưng thiếu thốn nguyên liệu, cần đến Thiên Địa Hội mua sắm một chút mà thôi, tuyệt đối sẽ không gây chuyện!”
“Chuyện nhỏ!” Đạm Đài Uyển không cho là đúng nói: “Muội viết ra những nguyên liệu cần dùng, tỷ sẽ đích thân đi mua thay muội!”
Lạc Nam khóe môi co giật, cắn răng nói: “Ta cũng không phải trẻ con, thực lực của ta còn mạnh hơn tỷ!”
“Hừ!” Đạm Đài Uyển yêu kiều hừ một tiếng, liếc xéo hắn: “Ta mặc kệ, muội muốn rời Đảo phải bước qua cửa của ta!”
Lạc Nam bó tay, sắc mặt ủ rủ rời khỏi lầu các…
“Cố gắng đi, sắp hết thời hạn rồi!” Sau lưng vẫn còn vang lên thanh âm khích lệ của Đạm Đài Uyển.
…
“Tu Hoa bảo bối bế quan rồi!” Lạc Nam thở dài sườn sượt.
Nếu có Vân Tu Hoa, hắn trốn vào Linh Giới Châu để nàng lén mang ra ngoài sẽ cực kỳ đơn giản a.
“Hứ, gặp chuyện khó khăn chỉ biết nghĩ đến Tu Hoa của ngươi?”
Đúng lúc này, bên tai vang lên thanh âm hờn dỗi khiến Lạc Nam xém chút nhảy dựng.
Chỉ thấy Bồng Lai Tiên Sứ Thục Phi không biết từ bao giờ đang đứng một bên, hai tay khoanh tròn ép lấy bộ ngực sửa bạo mãn nhìn hắn.
“Ây da…bảo bối!” Lạc Nam ánh mắt lóe sáng, hắn quả thật quên béng đi mất.
Với tu vi Tiên Tôn của Thục Phi, thần không biết quỷ không hay mang hắn rời Đảo quả thật dễ như ăn cháo a.
“Ngươi muốn rời Đảo gặp oán phụ Phú gia kia?” Thục Phi lắc lư bờ mông ngạo nhân tiến đến, hà hơi như lan bên tai hắn.
“Ăn nói khó nghe như vậy? đợi Tú Quyên lên Tiên Tôn nhất định sẽ tìm nàng liều mạng!” Lạc Nam dở khóc dở cười nói.
“Hừ, nếu không có con Tiểu Lạc kia ta cũng không sợ nàng!” Thục Phi hừ lạnh một tiếng.
“Tiểu Lạc? thứ đồ gì?” Lạc Nam tròn xoe mắt.
“Khanh khách!” Thục Phi che miệng cười run cả người, lại không thèm nói cho Lạc Nam.
“Cười cái gì mà cười?”
Lạc Nam bực bội, nhìn biểu hiện của nàng biết chắc chắn biết có chuyện liên quan đến hắn.
“Tìm tiểu tình nhân của ngươi hỏi đi!” Thục Phi vẫn chưa ngừng cười, ánh mắt thậm chí có chút hả hê.
“Không thèm nói với nàng, mau mang ta ra ngoài!” Lạc Nam nghiêm mặt.
“Mang ngươi ra rất dễ, nhưng Đại Đảo Chủ trở về trách tội thì sao đây?” Thục Phi chớp chớp mắt.
“Yên tâm! Mọi chuyện ta chịu trách nhiệm!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực, trong lòng có chút chột dạ thầm nghĩ tranh thủ trở về sớm hơn ba vị Đảo Chủ là được.
Thục Phi cuối cùng vẫn không thể chống lại sự độc tài của “chủ nhân” Lạc Nam, ngoan ngoãn kẹp lấy hắn xé rách không gian, bí ẩn rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo.
…
“Không vội đến Phú gia, mang ta đến một chỗ vắng người!”
Chẳng biết là vô tình hay cố ý, sau khi nghe yêu cầu của Lạc Nam, Thục Phi thản nhiên mang hắn đến một tòa đảo hoang vắng, nơi chỉ có biển xanh và cát trắng.
Vừa hay…đó lại là chỗ Lạc Nam đã từng như giẻ rách hấp hối mặc cho Tú Quyên cưỡng hiếp chơi đùa thân thể.
Lạc Nam khóe miệng co giật, mặc kệ Thục Phi cười tủm tỉm ở một bên, hắn hít sâu một hơi lột xuống mặt nạ khôi phục dung mạo.
Sau đó đem pháp bảo không gian ném ra.
Trong khoảnh khắc, hai thân ảnh có chút chật vật xuất hiện.
“Ma Lực?”
Nhìn thấy thân thể Nhân Kê với Tiểu Đậu Bỉ đang bị giam cầm bởi Ma Xích, Thục Phi có chút cả kinh.
Hiển nhiên ở Tiên giới chứng kiến Ma Lực khiến nàng vô cùng ngoài ý muốn.
“Kỳ quái, Bạch Ma Công Tử đã chết…Ma Lực lẽ ra mất đi rồi mới đúng…” Lạc Nam có chút khó hiểu lẩm bẩm.
Bất quá không suy nghĩ nhiều, Lôi Hỏa trong tay bùng nổ, đem Ma Lực trói chặt Nhân Kê với Tiểu Đậu Bỉ thiêu đốt thành hư vô.
“Chủ…chủ nhân…”
Nhân Kê với Tiểu Đậu Bỉ rốt cuộc thành công quay người, nhìn thấy Lạc Nam đang sừng sững đước ở trước mặt, cả hai toàn thân chấn động…
Trong lúc nhất thời, nghẹn họng nhìn trân trối.
Mặc dù hai bọn hắn có lòng tin cực lớn với Lạc Nam, nhưng đó chỉ là tự an ủi chính mình mà thôi.
Hơn ai hết, cả Nhân Kê với Hoàng Kim Xẻng biết trong tình huống đó Lạc Nam muốn cứu hai người là khó hơn lên trời, khi xung quanh là số lượng Ma Tu khủng bố, đó là chưa kể chiến lực mạnh mẽ của cá nhân Bạch Ma Công Tử.
Vậy mà giờ đây, khi nhìn thấy Lạc Nam sừng sững đứng ở trước mặt, mà hai người bọn hắn đã lấy lại tự do, cả hai vẫn cảm thấy như đang ở trong mộng.
Thấy biểu hiện của hai tên này, Lạc Nam làm sao không hiểu bọn hắn đang nghĩ gì?
Hắn buồn cười mắng: “Thế nào? Không tin tưởng thực lực của ta?”
Nhân Kê với Tiểu Đậu Bỉ bừng tỉnh, cả hai vội vàng quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng kinh hô:
“Chủ nhân, chia tay vô số năm…chúng ta cứ tưởng vĩnh viễn không thể nhìn thấy ngươi!”
“Cái gì vô số năm?” Lạc Nam trợn mắt: “Chỉ vài chục năm mà thôi, các ngươi đừng có làm quá!”
Từ khi trả lại tự do cho Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ ở Man Hoang Tinh, mọi thứ như mới ngày hôm qua.
Bọn hắn gặp lại nhau đã ở một thế giới hoàn toàn khác, ở một đẳng cấp hoàn toàn khác…
Lạc Nam cũng âm thầm cảm thán…có thể ở Tiên giới xa xôi gặp được cố nhân, cảm giác này thật tốt.
Hắn không nhịn được vỗ vỗ bả vai của hai người, lôi kéo bọn hắn đứng dậy.
Nào ngờ Nhân Kê với Tiểu Đậu Bỉ khóc bù lu bù loa, mếu máo nói: “Đối với chủ nhân thời gian chỉ qua vài chục năm, nhưng đối với chúng ta là quá lâu rồi…”
Lạc Nam nhíu mày, lúc này mới nhớ đến chuyện hai tên này xuất hiện ở Ma Linh Giới, hắn trầm giọng hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai ngươi vì sao lưu lạc đến tận Ma giới?”
“Ma giới?” Thục Phi ở một bên lại bị giật mình, bất