Nhìn thấy Tôn giả bị ba tỷ muội đánh thổ huyết bay ngược, lại nhìn Lạc Nam thi triển bí thuật hóa thành Thông Thiên Thụ Yêu bị đánh phun máu, ánh mắt Âu Dương Thương Lan lấp lóe.
Thương Vực ngâm nga lên dữ dội, Ngân Thương trong tay gào thét mang khí thế cuồn cuộn, chiến ý dâng tràn lên đến đỉnh điểm, dung nhan họa thế yêu cơ sau lớp mặt nạ tràn ngập hưng phấn.
“Hai muội qua hỗ trợ Tiểu Yên, để tên này cho tỷ!”
Âu Dương Thương Lan nhìn sang Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Đình Manh Manh kiến nghị.
Nàng đã sớm muốn chiến một trận với Tiên Tôn đã lâu, lúc này cơ hội trước mắt làm sao có thể bỏ qua?
Ngược lại trạng thái của Lạc Nam khá không ổn, hắn có thể phòng ngự trước mặt Tiên Tôn, nhưng muốn chiến thắng hay tiêu diệt Tiên Tôn thì có hơi quá sức, Âu Dương Thương Lan đề nghị hoàn toàn hợp lý.
Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh cũng hiểu hoàn cảnh này, nhường chiến trường bên này lại cho Âu Dương Thương Lan, cấp tốc chi viện hỗ trợ Lạc Nam.
Nhìn thấy hai nữ tiến đến, Lạc Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm…
“Tiên Tôn thật sự khó chơi a…” Lạc Nam âm thầm cảm thán một tiếng.
Khi còn là Ất Tiên, hắn đã từng phải thi triển hết các loại thủ đoạn chỉ để diệt sát một Địa Vương.
Khi đạt đến Ngọc Tiên, hắn trở nên mạnh hơn…dễ dàng nghiền ép Địa Ma Vương như Bạch Ma Công Tử, sau đó lấy sức một mình cân cả Ma Linh Tộc, trọng thương cả Thiên Ma Vương như Ma Linh Hoàng và Ma Linh Hậu.
Đủ thấy khi đột phá từ Ất Tiên đến Ngọc Tiên, Lạc Nam đã tiến bộ vượt bậc đến mức độ nào.
Có thể nói dùng kỳ tích để hình dung cũng không quá đáng…
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Tôn giả và Thiên Vương mặc dù chỉ chênh lệch một chút, nhưng lại như rãnh trời khó thể vượt qua.
Tôn Lực mạnh hơn Vương Lực quá nhiều, Tôn Lực bao trùm thân thể…dù là một Thiên Vương bình thường muốn đả thương Tôn giả cũng là chuyện bất khả thi.
Trong tình huống này…Lạc Nam thật sự cần chi viện.
“CHẾT!”
Trong lúc hắn suy nghĩ, tên Tôn giả lại là điên cuồng lao vọt đến, Tôn Lực gầm thét phá thể mà ra đem không gian một vùng Hải Vực chấn thành mảnh nhỏ, ánh mắt hắn đỏ ngầu đầy rẫy táo bạo khóa chặt hình dạng khổng lồ của Thông Thiên Thụ Yêu Lạc Nam.
Chỉ thấy hắn chắp tay, một vòng Tôn Lực hiện lên giữa trời như trăng lưỡi liềm, đem bầu trời cắt đôi, hung hăng hướng từ đỉnh thân cây bổ xuống như chẻ củi.
“Tên Tôn giả này thật kỳ quái!”
Lạc Nam chăm chú biểu hiện của hắn, chỉ thấy ánh mắt đối phương mặc dù táo bạo nhưng không hề có hận thù, bên trong đáy mắt không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn vô hồn.
“Chẳng lẽ hắn là tử sĩ?” Lạc Nam âm thầm phán đoán.
Tử sĩ là một cổ lực lượng thường được các đại thế lực bồi dưỡng để thi hành các nhiệm vụ tuyệt mật, những Tử sĩ đa phần đều bị tẩy não, không biết sợ chết là gì, trong mắt bọn chúng chỉ có sự trung thành với chủ và mong muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Hiển nhiên nhìn các biểu hiện khác thường của tên Tôn giả, Lạc Nam đã nhầm lẫn phán đoán hắn là tử sĩ.
Bất quá hắn đoán cũng có phần đúng, tử tù và tử sĩ ở trường hợp này cực kỳ giống nhau.
VÈO!
Công kích đã lao vọt mà đến, Lạc Nam cắn chặt răng…với trạng thái Thông Thiên Thụ Yêu hiện tại của hắn lúc này, miễn cưỡng nhận thêm một kích của Tôn giả nữa vẫn được.
“Tiểu Yên mau tránh ra!”
Chỉ bất quá, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh đã kịp thời xuất hiện.
Trúc Kiếm ong ong rung lên, Kiếm Vực như hóa thành thực chất bao phủ bốn phía…
“Phá Lực Thức!”
Độc Cô Cửu Kiếm vô tình trảm ra, một Kiếm đơn giản mà hiệu quả, mang theo Kiếm khí khắc chế các loại lực lượng lao vọt mà ra, muốn chém nát Tôn Lực.
“Ăn Manh Manh một quyền!”
Đình Manh Manh sắc mặt nhỏ nhắn trướng đến phồng lên, dồn lực vào một cánh tay hung hăng đấm thẳng.
RỐNG…
Nghịch Sinh Pháp Thân gầm lên một tiếng, theo động tác của Đình Manh Manh nó tung ra một đấm cự đại của mình, lực lượng đủ sức bài sơn đào hải.
Nếu Lạc Nam là một yêu nghiệt, thì Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh cũng là nhân vật tuyệt thế thiên tài.
Kiếm Vực bất kể đối diện với kẻ thù cấp bậc nào đều thể hiện uy năng của nó.
Nghịch Sinh Công là Đế Cấp Công Pháp, Đình Manh Manh hiện đã là Thiên Vương, thống ngự Nghịch Sinh Pháp Thân không vượt cấp chiến được mới là chuyện lạ.
RĂNG RẮC…
Quả nhiên, theo thanh âm vỡ nát vang lên, Tôn Lực mạnh mẽ đến mấy vẫn không ngăn nổi Kiếm Vực kết hợp Nghịch Sinh Pháp Thân bá đạo.
Theo sự phá toái của nó, tên Tôn giả liên tục bị hai loại công kích đẩy lùi trên thiên không, máu tươi cuồng phún.
“Giết!”
Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh thừa thắng xông lên.
…
Ở phía bên kia, số phận của tên Tôn giả còn lại càng là thảm không tả nổi…
Đứng trước Đế Cấp Vũ Khí Ngân Thương trong tay Âu Dương Thương Lan, kết hợp Thương Vực mạnh mẽ, mỗi một cú đâm thương sử dụng lực lượng mạnh nhất của một vị Thể Vương.
Hồn Kỹ mạnh mẽ còn nhiều lần tập kích…
Âu Dương Thương Lan thể hiện ra một mặt bá đạo của mình, Tiên, Thể và Hồn phối hợp một cách hoàn mỹ, lại thêm Ngân Thương trong tay, quả thật là ác mộng đối với kẻ nào chiến đấu cùng nàng.
…
Lạc Nam giải trừ Vạn Thú Tiên Ma Biến trở lại hình người, chứng kiến ba vị Đảo Chủ đại triển thần uy mà âm thầm kính nể.
“Xem ra hai tên Tôn giả không quá đáng lo ngại!”
Ngay khi Lạc Nam tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, bên ngoài tinh không…Chấp Pháp Săn Ma bất chợt nở nụ cười dữ tợn sau lớp mặt nạ, lẩm bẩm một tiếng:
“Bạo!”
“Không xong!” Vốn đang chiến đấu, sắc mặt ba vị đảo chủ cấp tốc đại biến.
Chỉ thấy hai tên Tôn giả đột ngột tụ lực vào trong Đan Điền, thân thể phình to lên như bom nguyên tử.
“Bọn hắn muốn tự bạo!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt nghiêm nghị.
“Chúng ta không thể ngăn cản!” Độc Cô Ngạo Tuyết hít sâu một hơi.
Hai tên Tôn giả thực lực vẫn còn, rõ ràng có thể chống đỡ thậm chí đào tẩu khỏi tay các nàng, nhưng bọn hắn lại quyết định tự bạo.
Tôn giả muốn tự bạo, dù các nàng mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể ngăn cản.
“Mau trốn!” Vô số tu sĩ đang quan chiến hoảng sợ nước tiểu, cả đám nhao nhao bỏ chạy tứ tán, thậm chí vì để bản thân an toàn…lao ra khỏi phạm vi Hải Vực Tinh.
“Khốn kiếp!” Lạc Nam sắc mặt khó coi gầm lên một tiếng.
Ở tình huống bình thường, nếu hai tên Tôn giả tự bạo…Âu Dương Thương Lan tam nữ có thể xé không chạy trốn để bảo toàn tính mạng.
Nhưng lúc này đây, chiến trường là không trung Bồng Lai Tiên Đảo, một khi các nàng bỏ chạy…Bồng Lai Tiên Đảo khó tránh khỏi hủy diệt.
Bồng Lai Ngũ Tiên cùng với các nữ đệ tử bên trong Gia Tốc Trận trôi qua nhanh chóng, không cảm ứng được tình cảnh bên ngoài, vẫn đang chăm chú bế quan…
“Thục Phi ra tay!” Lạc Nam quyết đoán quát lên.
Mọi chuyện đã đến nước này, còn bảo trì bí mật Tiên Tôn cái rắm…
Đánh nhau với Tôn giả thời gian dài mà Cổ Việt Tộc vẫn chưa xuất hiện, điều đó chứng minh Hải Vực Tinh đã là Tôn giới, Thục Phi tiếp tục ẩn giấu không còn ý nghĩa nữa rồi.
“Bảo vệ toàn Đảo!”
Thục Phi nghiêm nghị gật đầu, thân thể cấp tốc xuất hiện giữa thiên không.
“Vô Lượng Thuẫn!”
Tôn lực cuồn cuộn dâng trào, Thục Phi không hề giữ lại chút nào thi triển Vô Lượng Thuẫn một cách toàn lực.
Vô Lượng Tiên Băng, Thất Thải Huyền Băng, Tinh Không Thủy, Niết Bàn Linh Thủy…
Bốn loại Dị Thuộc Tính cấp tốc ngưng tụ thành vô số tấm Thuẫn phô thiên cái địa, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau, như thập diện mai phục hình thành một cái phòng kín nhốt lấy hai tên Tôn giả vào bên trong.
Hiển nhiên, Thục Phi muốn lấy sức một người phòng thủ trước hai vụ tự bạo…
“Mộc Thần Tướng ra!”
Lạc Nam gầm một tiếng, Mộc Thần Tướng với trạng thái vững chắc nhất của mình xuất hiện bên ngoài các lớp Vô Lượng Thuẫn, gia tăng thêm một lớp phòng ngự.
“Để Manh Manh hỗ trợ!” Đình Manh Manh không cam lòng yếu kém điều khiển Nghịch Sinh Pháp Thân tiến đến, vòng tay đứng đối diện Mộc Thần Tướng.
Hai thân ảnh khổng lồ ôm siết lấy căn phòng kín do Vô Lượng Thuẫn tạo thành, bên trong chính là hai quả bom đang kích nổ.
“Đi!”
Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết nhân lúc đó đã trở về