Ngũ Long Chiến Xa tạm thời trong quá trình thăng cấp, Lạc Nam cũng không tiếp tục để ý đến nó…
“Tiến hành triệu hoán Thiên Địa Dị Vật, chỉ định Hắc Ám thuộc tính!” Chẳng hề do dự, Lạc Nam trầm giọng hạ lệnh.
Hiện tại trong đan điền đang có phôi đỉnh của Phong và Hắc Ám…
Phong có sự sắt bén và tốc độ, còn Hắc Ám lại có sự thần bí khó lường…
Giữa Phong và Hắc Ám, Lạc Nam vẫn đánh giá Hắc Ám cao hơn, chưa kể nữ nhân bên cạnh hắn lúc này không có ai sở hữu Phong thuộc tính, lấy Hắc Ám để có thể cùng Vân Tu Hoa song tu, gia tăng chiến lực và tu vi cho nàng, xem như một công đôi việc…
Vô tình chiếm lấy Vân Tu Hoa và từ Âm Dương Thánh Thể đạt được lợi ích khổng lồ, trong lòng Lạc Nam vẫn luôn cảm thấy mình thua thiệt nàng…tìm mọi cách bù đắp.
Lạc Nam có suy nghĩ thoáng qua liệu mình có nên triệu hoán Dị Thời Gian hay Dị Không Gian, để xem thử hình thù chúng nó ra làm sao.
Bất quá sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn vẫn quyết định chọn lựa giữa Phong hoặc Hắc Ám.
Bởi vì trong đan điền đã có sẳn hai cái phôi đỉnh, gấp rút nâng cấp chúng nó thành một tôn Đại Đỉnh hoàn chỉnh mới là điều bức thiết.
Chỉ cần thành công tụ được Hắc Ám Đỉnh, lại thông qua song tu với Vân Tu Hoa, Hắc Ám Vương Lực ở trong tầm tay.
Một cái Dị Không Gian hay Dị Thời Gian trong tình huống này chưa thật sự cần thiết…
“Keng, bắt đầu triệu hoán Hắc Ám thuộc tính theo chỉ định, thời gian đếm ngược 19…18…17…”
“Keng, triệu hoán thành công, chúc mừng ký chủ nhận được Hắc Cốt U Minh Ám!”
Bên trong không gian Hệ Thống, vô tận Hắc Ám đột ngột trào dâng, nhanh chóng hình thành một khung xương cốt màu đen kịch…
Lạc Nam vội vàng đem nó thả ra ngoài…
Khác với vẻ bệ vệ và khổng lồ thường thấy của các loại Dị thuộc tính có hình dạng xương cốt khác, cái Hắc Cốt U Minh Ám này có hình thể thon dài và linh hoạt, xung quanh khung xương có khói đen nghi ngút bốc lên…
“Là Dị Hắc Ám?” Thục Phi tròn xoe mắt, ngay cả Quang Nhi với Hỏa Nhi cũng hứng thú nhìn chằm chằm.
“Không sai, sư phụ Kim Nhi vừa gửi cho ta!” Lạc Nam gật gù nói.
“Nhìn cũng không quá lợi hại nha!” Trên bả vai của Thục Phi, Vô Lượng Tiên Băng xuất hiện trong hình dạng tiểu cô nương bĩu môi nói.
“Nàng công kích nó thử xem!” Lạc Nam cười nói.
Thục Phi gật đầu ra hiệu.
Tiểu băng linh của Vô Lượng Tiên Băng bĩu môi, trong tay ngưng tụ một nhánh Băng Chưởng, hung hăng đánh đến khối xương cốt màu đen.
Nhận thấy nguy hiểm, Hắc Cốt U Minh Ám lập tức làm ra phản ứng…
Chỉ thấy nó nâng lên hai cái cốt thủ, bên trong hốc mắt trống rỗng là vô tận Hắc Ám đen kịch cuộn trào mà ra.
Hắc Ám nhanh chóng va chạm với một chưởng của tiểu Băng Linh…
Xèo xèo xèo…
Thanh âm kỳ quái vang lên bên tai đám người, Thục Phi chúng nữ giật mình thốt lên:
“Làm sao có thể?”
Chỉ thấy Hắc Ám đen kịch nhanh chóng bao trùm lấy băng chưởng, sau đó đem Băng Tôn Lực ăn mòn một hơi sạch sẽ…
Tiểu băng linh hé to miệng, mặc dù vừa rồi nàng chỉ tiện tay đánh ra công kích, nhưng Tôn Lực dù sao cũng là Tôn Lực, nó mạnh mẽ không cần phải nói.
Vậy mà cái khung xương cốt này có thể hóa giải?
“RỐNG!”
Hắc Cốt U Minh Ám trầm thấp rống lên một tiếng, toàn bộ cơ thể đột nhiên phân giải thành Hắc Ám đầy trời, cuồn cuộn khói đen bao trùm đến Thục Phi, muốn đem cả nàng cũng ăn mòn.
Hiển nhiên khi chưa nhận chủ, Hắc Cốt U Minh Ám theo bản năng công kích lại người vừa đánh nó.
“Lớn mật!”
Thục Phi cười lạnh một tiếng, Tinh Không Thủy cuồn cuộn tiến ra bao trùm một vùng không gian.
Chỉ thoáng chốc Tinh Không Thủy đã hình thành một căn phòng, không gian sền sệt như đầm lầy, nhốt đám khói đen vào bên trong.
RỐNG…RỐNG…
Hắc Cốt U Minh Ám vẫn chưa chịu thua, Hắc Ám Tiên Lực điên cuồng ma sát lấy bốn phía xung quanh.
Xèo xèo xèo…
Trong ánh mắt kinh dị của đám người, căn phòng được hình thành từ Tinh Không Thủy vậy mà lại bị ăn mòn một cách chậm rãi.
“Có chút ý tứ!” Lạc Nam hài hước mỉm cười, lực ăn mòn này mạnh mẽ hơn tưởng tượng của hắn.
Ý niệm vừa động, Dị Hỏa Phần Lực Thiêu Vương Viêm nhanh chóng từ cơ thể Lạc Nam tiến ra.
Thục Phi hiểu ý thu hồi Tinh Không Thủy.
Phần Lực Thiêu Vương Viêm của Lạc Nam hóa thành biển lửa ngập trời, bao trùm lấy đoàn khói đen do Hắc Cốt U Minh Ám ngưng tụ.
XÈO XÈO XÈO…
Thanh âm ma sát dữ dội vang lên…
Hắc Cốt U Minh Ám có thể ăn mòn rất nhiều thứ…
Mà Phần Lực Thiêu Vương Viêm lại có thể thiêu cháy lực lượng, ngay cả Dị Hắc Ám cũng không ngoại lệ…
RỐNG…
Rốt cuộc, theo một tiếng rống không cam của Hắc Cốt U Minh Ám, nó một lần nữa hóa thành khung xương cốt, rung rẩy cầm cập trước sự thiêu đốt của Phần Lực Thiêu Vương Viêm.
Xét về lực lượng, Hắc Cốt U Minh Ám chỉ mới là Tiên Lực, còn Phần Lực Thiêu Vương Viêm đã là Hỏa Vương Lực, nó đương nhiên không phải đối thủ.
“Tha cho ngươi!” Lạc Nam cười nhạt, đem Phần Lực Thiêu Vương Viêm thu hồi.
“Cái Dị Hắc Ám này không tồi đâu!” Thục Phi nhìn Hắc Cốt U Minh Ám tấm tắt khen ngợi nói.
Mặc dù nàng chỉ thăm dò, nhưng Hắc Cốt U Minh Ám nhiều lần ăn mòn được Tôn Lực, đủ thấy sự bất phàm của nó.
“Nó chẳng những ăn mòn được lực lượng thuộc tính, còn ăn mòn được cả Không gian, Trận Pháp, thậm chí các loại Cấm Chế…” Lạc Nam nghiêm túc nói.
Đây là thông tin mà Kim Nhi vừa cung cấp cho hắn, Hắc Cốt U Minh Ám này có thể ăn mòn vạn vật trong thiên địa, chỉ là tốc độ ăn mòn nhanh hay chậm còn tùy vào đẳng cấp của đối tượng.
“Lợi hại!” Thục Phi trong mắt lóe lên dị sắc, không nhịn được khen ngợi, lại cười tủm tỉm nhìn Lạc Nam:
“Định song tu với tiểu Tu Hoa của chàng?”
“Không sai! Có thêm Hắc Cốt U Minh Ám, chiến lực của Tu Hoa sẽ lên thêm một mảng lớn!” Lạc Nam nhếch miệng.
Vân Tu Hoa có Âm Vương Lực và Dương Vương Lực, hiện tại lại có thêm các Dị Hắc Ám, việc nàng trở thành trụ cột hàng đầu của Bồng Lai Tiên Đảo đã không thể ngăn cản.
“Hứ!” Thục Phi bĩu môi ra vẻ ghen tuông.
Vân Tu Hoa được nhiều thứ tốt, ngay cả Tú Quyên cũng có công pháp mạnh mẽ Khống Trùng Thiên Hạ, chỉ có nàng mới được một môn Tôn Cấp Vũ Kỹ.
Chờ Tu Hoa với Tu Quyên đột phá Tiên Tôn, nàng chắc chắn không phải là đối thủ của hai nữ.
Nghĩ đến đây, Thục Phi u oán nhìn Lạc Nam.
BỐP…
Lạc Nam đét lên bờ mông căn đầy của nàng tạo thành từng cơn sóng chập trùng, Thục Phi hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng có ghen, ta có chuẩn bị quà cho nàng!”
Lạc Nam cười cười, đem Ngọc Bội ẩn chứa Công Pháp Nhất Khí Hóa Tam Thanh đưa ra.
“Đồ vật gì?” Thục Phi lập tức bị thu hút.
Nàng đưa tay nhận lấy Ngọc Bội, nhất thời cảm giác được lực lượng của mình bị nó hút vào cuồn cuộn không dứt, nhất thời âm thầm kinh dị.
“Kim Nhi, để Thục Phi luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh ổn không?” Lạc Nam âm thầm hỏi.
Theo hắn nghĩ, mỗi loại Đế Cấp Công Pháp đều có yêu cầu nhất định, chưa chắc Thục Phi có thể tu luyện thành công.
“Thục Phi luyện vừa vặn thích hợp!” Kim Nhi lại lên tiếng giải thích:
“Muốn tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh thành công, điều kiện không quá dễ cũng không quá khó…”
“Để hình thành hai phân thân hoàn chỉnh, nó đòi hỏi lực lượng của người tu luyện phải nhiều gấp vài chục lần tu sĩ trong cùng cấp, chỉ khi vừa vận chuyển Công Pháp, vừa cung cấp đủ lực lượng thì mới ngưng tụ ra phân thân một cách thành công!”
“Mà Thục Phi có được Vô Lượng Tiên Băng với ba loại Dị Thuộc Tính khác, lực lượng cơ thể của nàng ấy gần như vô hạn…tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh sẽ có ưu thế hơn người khác rất nhiều!”
Lạc Nam nghe xong ánh mắt lấp lóe…
Xem ra, Nhất Khí Hóa Tam Thanh thuộc về Thục Phi chính là việc ván đã đóng thuyền, nghĩ đến có tận ba Thục Phi sở hữu nguồn lực lượng vô hạn, ở trên chiến trường chính là khủng bố đến mức nào?
Lấy ví dụ nếu cách đây không lâu có đến ba Thục