“Toàn bộ xóa sạch trí nhớ, thanh tẩy Linh Hồn…lại đưa các nàng ấy đến Phú gia làm thị nữ!”
Lạc Nam nhìn vài chục nữ đệ tử đáng thương bị Đạo Huyền Tông hiến tặng cho đám Hộ Pháp đưa ra quyết định, về phần mấy tên Tiên Vương của Đạo Huyền Tông, Yêu Vương của Hải Yêu Cung bị Ám Cực cùng Quang Lân buộc phải chiến đấu, đã toàn bộ bỏ mạng.
Những nữ nhân còn sống này đều có chút nhan sắc, thiên phú cũng không tồi, các nàng được Ỷ Vân bắt giữ chờ Lạc Nam quyết định.
Theo lý mà nói, mấy người các nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu của Lạc Nam, lẽ ra nên diệt đi trừ khẩu.
Nhưng mà làm như vậy quá mức tàn nhẫn, huống hồ lấy tu vi Hồn Vương của hắn với Âu Dương Thương Lan hiện tại đã dư sức xóa sạch trí nhớ, cắt đứt đoạn Linh Hồn đó của các nàng, dù Tiên Đế có bắt giữ sưu hồn cũng không thể phát hiện manh mối.
Sau khi xóa sạch trí nhớ, lại để các nàng ấy làm việc cho Phú gia, xem như có nơi ăn chốn ở, bắt đầu cuộc sống mới…
Đương nhiên, nữ nhân nào không thích sẽ được thả tự do, tự sinh tự diệt.
‘‘Cứ quyết định vậy đi, các ngươi thấy sao?” Âu Dương Thương Lan nhìn đám nữ nhân hỏi.
“Tạ ơn đại nhân không giết, chúng ta cam nguyện bị xóa đi trí nhớ!” Đám nữ nhân ánh mắt mừng rỡ, thậm chí còn mang theo sự mong chờ.
Quảng thời gian qua bị đám cầm thú kia chơi đùa, các nàng cảm thấy không khác gì địa ngục trần thế, đã sớm kinh tởm không chịu nổi.
Lúc này có thể xóa mất đoạn trí nhớ ghê tởm này, chẳng khác nào được trọng sinh, cầu còn không được a…
Các nàng đủ nhận thức để hiểu chính mình là đang được cứu mạng, ở Tiên giới khốc liệt này, nào sẽ có tình cảnh Cường giả quan tâm đến suy nghĩ của kẻ yếu hơn mình chứ? Nếu cảm thấy phiền phức cứ ra tay tiêu diệt là được.
Mấy vị đại nhân trước mặt thực lực khủng bố, lại sẽ quan tâm đến sinh mạng của các nàng, điều này khiến đám nữ nhân cực kỳ cảm động.
“Quyết định như vậy!” Lạc Nam gật đầu.
Hồn Lực cuồn cuộn tỏa ra, bắt đầu cùng Âu Dương Thương Lan xóa sạch trí nhớ của từng người.
Nhìn đám nữ nhân đáng thương hại, Lạc Nam âm thầm thở dài…
Thế giới này vốn là như thế, nữ tử có chút nhan sắc nhưng không có thực lực…số phận quả thật rất đáng thương.
Trong đầu xuất hiện hình bóng Trì Du Điệp, chẳng biết hiện tại nàng chuẩn bị phi thăng Tiên giới hay chưa.
“Có đống vật phẩm ta tặng nàng phòng thân, cùng với sự khéo déo của Du Điệp, chắc hẳn mọi chuyện sẽ thuận lợi!” Lạc Nam ở trong lòng tự nhủ.
…
Rời khỏi Tỏa Thiên Hắc Ám, Lạc Nam với mấy người lập tức sững sờ…
Chỉ nhìn thấy Liễu Tú Quyên đang chỉ huy các trưởng lão Phú gia đang loay hoanh làm cái gì đó xung quanh phạm vi Hải Yêu Cung, bộ dạng cực kỳ thần bí…
“Này…tiểu tình nhân của ngươi ở nơi này làm gì đó?” Thục Phi trừng mắt nhìn, ánh mắt mang theo trêu tức nhìn Liễu Tú Quyên hỏi.
Liễu Tú Quyên cũng nhìn thấy nhóm Lạc Nam tiến ra, hôm nay nàng mặc một bộ sườn xám đỏ tươi, khiến thân thể mỹ miều của nàng càng thêm rõ nét, từng đường cong chí mạng đủ sức mê hoặc bất kỳ nam nhân nào.
Không thèm để ý Thục Phi khiêu khích, Liễu Tú Quyên ánh mắt liếc qua Âu Dương Thương Lan, muốn nói với Lạc Nam lại mấp máy môi không ra lời.
Hiển nhiên vì sợ Âu Dương Thương Lan phát hiện quan hệ giữa mình với Lạc Nam, bởi vì lúc này hắn vẫn còn trong hình dáng nữ nhân.
“E hèm, Đại Đảo Chủ đã biết chuyện của chúng ta…” Lạc Nam ho khan một tiếng.
“Hả?” Liễu Tú Quyên giật mình, ánh mắt trợn tròn nhìn Âu Dương Thương Lan lắp bắp:
“Loạn Thương Tôn Giả không xử lý hắn?”
“Phốc!” Lạc Nam phun một ngụm, đây là lời nữ nhân của mình nên nói sao?
“Hừ, bổn Đảo Chủ không đánh lại nam nhân này, bị hắn cưỡng ép bắt làm thuộc hạ rồi!” Âu Dương Thương Lan chắp tay sau lưng, một mặt đường hoàng nói ra.
Đây chính là mục đích của nàng, vì nàng không đánh lại Lạc Nam mới bị khống chế, mà không phải vì hắn mà phá lệ bỏ qua quy tắc của Bồng Lai Tiên Đảo.
“Đáng gờm!” Liễu Tú Quyên hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái, quả nhiên tên này vẫn đủ thô bạo, rốt cuộc động thủ đến các vị Đảo Chủ.
Lạc Nam nhứt cả trứng, hắn cũng không thể nói là Âu Dương Thương Lan tự mình dâng lên Linh Hồn Bổn Nguyên chứ.
“Vừa lúc có chuyện cần nhờ vả nàng!” Lạc Nam hướng Liễu Tú Quyên giải thích về đám nữ đệ tử một cách cặn kẽ.
“Đơn giản thôi!” Liễu Tú Quyên sảng khoái gật đầu, với sản nghiệp của một Tôn cấp thế lực như Phú gia…bố trí công việc cho vài chục nữ tử quá mức dễ dàng.
Không dây dưa dài dòng, lập tức hạ lệnh các trưởng lão Phú gia mang theo đám nữ nhân đáng thương trở về, sắp xếp nơi ăn chốn ở.
Trong thoáng chốc, chỉ còn lại Lạc Nam và mấy nữ nhân thân thiết.
“Nàng ở nơi này làm gì? Còn hưng sư động chúng như vậy?” Lạc Nam nhìn Liễu Tú Quyên hỏi.
“Ngươi còn dám nói!” Liễu Tú Quyên yêu kiều hừ một tiếng, giận trách nói:
“Ngươi đừng quên ở Hải Vực Tinh này còn đám người Liệt gia, bọn hắn là chó của Săn Ma Điện, ngươi công khai sử dụng Tỏa Thiên Hắc Ám không sợ bọn hắn điều tra ra manh mối?”
Lạc Nam nghe vậy có chút suy tư, lần trước hắn giả dạng Tiên Đế hù dọa Liệt gia từ bỏ, nhưng thông tin về Tỏa Thiên Hắc Ám vẫn bị Liệt gia biết được, lần này sử dụng Tỏa Thiên Hắc Ám phong tỏa toàn diện Hải Yêu Cung, nếu Liệt gia từ bên ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ, thậm chí tiến lại gần và tìm cách tiến vào bên trong khi hắn đang chiến đấu, lúc đó lại phát sinh những phiền phức không đáng có.
“Nói vậy lần này nàng đến đây giúp ta?” Lạc Nam ánh mắt sáng quắc hỏi.
“Chứ còn sao?” Liễu Tú Quyên tự tin nhếch môi cười: “Ta cùng một đám trưởng lão bố trí ảo cảnh xung quanh một vùng Hải Vực, nếu không đến tận nơi thăm dò sẽ chẳng phát hiện chuyện gì bất thường, Tỏa Thiên Hắc Ám đương nhiên sẽ không bại lộ!”
“Mà hành động này cũng chẳng nhúng tay vào tranh đấu giữa các ngươi, không phạm quy tắc Thiên Địa Hội!”
“Hắc hắc, không uổng công ta đối tốt với nàng!” Lạc Nam trong lòng tràn đầy thỏa mãn nói ra.
Có vợ hiểu chuyện rất tốt a, cũng may trước khi tiến đánh Hải Yêu Cung hắn có nói qua với nàng một tiếng, Liễu Tú Quyên suy xét và bố trí mọi việc để giảm thiểu phiền phức cho hắn.
Ngay cả ánh mắt Thục Phi, Âu Dương Thương Lan, Ỷ Vân nhìn về phía Liễu Tú Quyên cũng có một tia khâm phục và tán thành.
Các nàng quả thật chưa cân nhắc chu toàn như Liễu Tú Quyên.
Thử tưởng tượng Lạc Nam đang bại lộ các bí mật, Tỏa Thiên Hắc Ám lại tiêu hao quá nhiều lực lượng…người của Liệt gia ở bên ngoài cường công tiến vào, tình cảnh khi đó sẽ rất nguy hiểm.
Trừ phi có thể giết luôn Liệt gia để bịt đầu mối, nhưng nếu diệt Liệt gia, lại phải nghĩ cách đối phó sự điều tra của Săn Ma Điện.
Đúng là nhứt cả não.
Liễu Tú Quyên đã hoàn toàn hóa giải nguy cơ tiềm ẩn này…
“Tiểu gia hỏa này hình như lại mạnh hơn?”
Lạc Nam chú ý đến côn trùng Tiểu Lạc lẩn trốn trên tóc của Tú Quyên, giọng điệu tràn ngập hứng thú.
‘‘Nó đã có thể cắn nuốt Tôn Lực mà không bị tác dụng phụ như căng bụng hay quá tải !’’ Liễu Tú Quyên tự hào cười nói.
Dựa theo đẳng cấp của các Trùng Sư phân chia, Liễu Tú Quyên hiện tại có thể xem như một vị Trùng Tôn.
‘‘Không tệ, đợi có cơ hội ta sẽ tìm thêm Cổ trùng lợi hại cho nàng !’’ Lạc Nam nói.
‘‘Được rồi, bọn chó lỗ mũi rất thính, chúng ta ai về nhà nấy !’’ Liễu Tú Quyên kinh nghiệm đầy mình, nói xong đã xé rách không gian biến mất.
Thái độ không mặn không nhạt, bởi vì có Âu Dương Thương Lan nên cảm thấy không quen, hay nói đúng hơn là xấu hổ khi biểu lộ tình cảm với hắn.
‘‘Khanh khách, tiểu tình nhân của chàng hình như phát ghen rồi !’’ Thục Phi nhìn theo bóng lưng Tú Quyên biến mất chế nhạo Lạc Nam.
‘‘BỐP !’’
Lạc Nam đét mạnh vào mông thịt của nàng tạo nên một làn sóng thịt chập trùng, trừng mắt nói :
‘‘Về nhà !’’
‘‘Bại hoại !’’ Thục Phi một trận hờn dỗi.
Ánh mắt Âu Dương Thương Lan hiện lên vẻ cổ quái, Ỷ Vân che miệng cười khẽ.
Đám người không tiếp tục nhiều lời, nhanh chân chuồn đi.
…
Quả nhiên đúng như dự đoán, Lạc Nam đám người vừa đi không lâu, vài thân ảnh khác đã hàng lâm xuất hiện.
‘‘Chuyện gì xảy ra ? Hải Yêu Cung đâu ?’’ Một nam tử trung niên sắc mặt nghi hoặc hỏi.
Nếu Lạc Nam ở đây, nhất định sẽ nhận ra nam tử trung niên này chính là Liệt Tung Hoành - phó gia chủ Liệt gia.
‘‘Kỳ quái thật, nơi này trước đó do Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh đóng quân, bên trong có đến mười Tiên Tôn, hơn năm mươi Tiên Vương, vì sao hiện tại đã hóa thành phế tích ?’’ Một vị trưởng lão khác của Liệt gia nhíu chặt lông