Một vùng hoang vắng…
Lạc Nam dừng lại bước chân, sắc mặt vặn vẹo nhăn nhó, bởi vì có hai nữ nhân đang liên tục đấm thình thịch vào ngực hắn…
“Tôn khốn, mau buông ra!”
“Ngươi là ai, bắt chóc chúng ta với mục đích gì?”
Thu Thi với Đông Mai đã bắt đầu ngưng tụ Tôn Lực.
Tình huống vừa rồi xảy ra quá nhanh, đám Ma Tôn không kịp phản ứng, các nàng cũng không kịp phản ứng.
Tình cảnh một quyền nghiền nát Ma Long Trảo thật sự quá mức kích thích, bất kỳ ai nhìn thấy chỉ sợ phải thất thần một phen.
Lạc Nam thở phào một tiếng, đem ba nữ thả xuống đất.
Một lần ôm cả ba người, dù sải tay hắn rộng lớn cũng có chút ăn không tiêu, phải đem các nàng siết chặt, hai bầu sữa to tròn của Thu Thi với Đông Mai ép sát thật không dễ chịu, cũng may Tử Yên ở vòng ngoài, có hai nữ che chắn.
Vừa được xuống đất, Thu Thi với Đông Mai đã như hai con báo cái nổi giận, Trường Thương xuất hiện trong tay chỉ thẳng vào mặt Lạc Nam.
Hết cách rồi, lúc này hắn mặc áo choàng còn đeo mặt nạ, thật sự không biết ai là ai…
“Này này…ta vừa cứu các nàng đấy!” Lạc Nam xụ mặt xuống.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thu Thi với Đông Mai ánh mắt trợn tròn, gò má đỏ thẳm như táo chín, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám ôm các nàng đâu.
Tử Yên vẫn tương đối bình tĩnh, ánh mắt màu tím trong veo nhìn chăm chú người đối diện, môi thơm nhẹ nhàng hé mở:
“Lạc công tử?”
Lạc Nam giật mình, lột xuống mặt nạ lộ ra dung mạo thật, có chút ngoài ý muốn nhìn Tử Yên:
“Tử Yên cô nương nhận ra tại hạ?”
Tử Yên rõ ràng chưa đột phá Tiên Đế, sao có thể xem thấu Vô Tức Áo Choàng với Mặt Nạ Thiên Diện?
“Ta nhận ra giọng nói của công tử nên suy đoán!” Tử Yên nhếch lên bờ môi dưới lớp khăn lụa, có chút tiếu ý vì phán đoán chính xác của mình.
Lạc Nam gật đầu, vì đối với Tử Yên không quá đề phòng, hắn cũng không giả giọng người khác.
“Lạc công tử!” Thu Thi với Đông Mai lúc này cũng thở phào một hơi, cũng may là người quen, không biết vì sao nhớ lại Lạc Nam ôm mình, các nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tưởng tượng nếu bị kẻ xa lạ nào đó ôm là rợn cả gai óc, kinh tởm không chịu nổi.
“Vừa rồi đa tạ Lạc công tử ra tay tương trợ!” Tử Yên hơi cúi người hành lễ.
“Tử Yên cô nương đừng có khách sáo, ta vẫn còn nợ các nàng ân tình cơ mà!” Lạc Nam vội vàng khoác tay, nhếch miệng cười nói:
“Ta biết với thực lực của các nàng không sợ đám Ma Tu, nhưng dù sao đó cũng là địa bàn của bọn hắn, một khi bị vây công thì phiền phức!”
Tử Yên vuốt nhẹ lọn tóc gật đầu, đám người kia cũng không ai đơn giản, tất cả đều xuất thân từ Đế Cấp Thế Lực, vẫn còn những ác chủ bài phòng thân chưa lấy ra sử dụng.
Lạc Nam cũng không cho rằng mình có được Khôi Lỗi Đế Giả thì có thể ngang nhiên hoành hành, Khôi Lỗi Đế Giả cũng không phải vô địch, chỉ cần có tên Đế Tử cam lòng dùng một kiện Đế Cấp Pháp Bảo tự bạo là có thể cùng nó đồng quy vu tận.
Nếu bùng phát toàn lực, Lạc Nam không sợ đám Ma Tu, nhưng hắn không nắm chắc có thể giết sạch để bịt đầu mối, thay vì phiền phức quấn thân, chạy trốn là biện pháp toàn vẹn nhất.
“Một quyền vừa rồi của công tử thật mạnh, vậy mà đem tay của con bò sát kia đấm nát, nghĩ đến đã cảm thấy hả giận!” Thu Thi nhìn Lạc Nam vỗ tay nói.
“Đúng đó, đám Ma Tu thật sự tiểu nhân, lấy đông hiếp ít không nói, còn âm hiểm đến mức đánh lén!” Đông Mai nghiến răng nghiến lợi.
“Thật ra tiểu nhân thì ở đâu cũng có, Tiên hay Ma cũng đều có nhiều thành phần!” Lạc Nam lên tiếng nói đỡ, hắn cũng là một Ma Tu a.
Thu Thi với Đông Mai sắc mặt xinh đẹp phụng phịu, hiển nhiên cũng biết lời của Lạc Nam là đúng, hai nữ trừng mắt nhìn lấy hắn:
“Nói đi cũng phải nói lại, vì sao chúng ta đi đâu cũng gặp phải ngươi?”
Lạc Nam lúng túng vuốt mũi, nhìn sang Tử Yên, thấy nàng cũng đang điềm tĩnh nhìn mình, hắn ra vẻ bình thản nói:
“Tại hạ vào Loạn Cổ Chiến Trường có vật cần tìm!”
“Lạc công tử đã tìm được chưa? Có cần mấy người chúng ta hỗ trợ hay không?” Tử Yên điềm tĩnh hỏi.
“Đa tạ, ta đã lấy được nó!” Lạc Nam mỉm cười, đối với việc Tử Yên muốn giúp mình cảm thấy vui vẻ.
Tử Yên nhẹ gật đầu, một lần nữa nàng đối với thực lực của Lạc Nam có chút nhận thức, người này thật sự quá mạnh, mỗi lần xuất thủ đều như sấm động cửu tiêu, điều đáng nói là hắn chỉ mới là Tiên Vương.
Các nàng hiếm khi rời Phiêu Miểu Tiên Cung, lần này nghe danh Loạn Cổ Chiến Trường là hiểm địa của Tiên Tôn nên muốn tiến vào thám hiểm tầm bảo một phen, bằng vào thực lực mạnh mẽ vượt qua được khá nhiều nguy hiểm, không ngờ khi tiến vào địa bàn của Ma giới lại phát sinh xung đột.
Thật ra Phiêu Miểu Tiên Cung lánh đời đã lâu, Tử Yên đối với sự xung đột giữa Tiên giới và Ma giới có nghe qua nhưng không ngờ nghiêm trọng đến mức như vậy.
“Nghe nói lối ra bên Ma giới thuận tiện hơn rất nhiều, bất quá lúc này chúng ta chỉ sợ khó thể đường đường chính chính đi ra được nữa!” Thu Thi không cam lòng nói.
“Việc này đơn giản thôi, tại hạ có biện pháp! Chỉ là hơi chút thua thiệt cho các nàng…” Lạc Nam mỉm cười, không phải vấn đề gì lớn.
“Biện pháp gì?” Tam nữ mong chờ nhìn lấy hắn.
“Các nàng tiến vào Không Gian Pháp Bảo của ta, ta mang các nàng ra ngoài, dù sao thì diện mạo của ta chưa từng bại lộ!” Lạc Nam nói.
Tiền đề của biện pháp này là ba người Tử Yên phải tin tưởng tuyệt đối vào hắn, bằng không một khi các nàng tiến vào pháp bảo của Lạc Nam sẽ giống như cá nằm trên thớt, dù hắn có ý đồ xấu thì các nàng cũng không phản kháng được.
Tử Yên không chút chần chờ nhẹ giọng đáp: “Vậy làm phiền Lạc công tử rồi!”
“Công tử ngươi đừng có giở trò gì tồi bại đó!” Thu Thi với Đông Mai hướng Lạc Nam quơ quơ nắm đấm nhỏ uy hiếp, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Nam cười cười, trong lòng thật sự có chút cảm động bởi ba nữ không chút ngần ngại tin tưởng hắn.
Phải biết đôi bên cũng chỉ vài lần gặp nhau mà thôi, nếu hắn là các nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
“Các nàng thả lỏng toàn thân, ta mang các nàng vào trong pháp bảo!” Lạc Nam nghiêm túc nói.
Tử Yên tam nữ gật đầu, Lạc Nam ý niệm vừa động, cùng tam nữ biến mất tại chỗ.
…
Bên trong Làng Nhất Thế.
Lạc Nam mang theo Tử Yên ba người xuất hiện tại nhà của Trưởng Làng.
Vì lúc này hắn sử dụng hình dạng nam nhân, không muốn xuất hiện bên ngoài để mấy nữ đệ tử chưa biết chuyện cảm thấy hoang mang.
“Nơi này là…” Thu Thi với Đông Mai hít sâu một hơi, cảm thán nói:
“Tiên Khí thật nồng đậm!”
Tử Yên cũng đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chứng kiến một gian nhà gỗ đơn sơ mộc mạc, nhìn ra bên ngoài có thể trông thấy cảnh tượng gần gũi đẹp như trong tranh, nàng tán thưởng:
“Thật yên bình quá…”
Lạc Nam vào Làng cũng không có che giấu, động tĩnh lập tức gây nên mấy nữ chú ý.
Rất nhanh đã thấy Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết, Thục Phi các nàng kéo nhau đi vào.
Nhìn thấy Âu Dương Thương Lan đi đầu, dù là Tử Yên cũng toàn thân chấn động, ánh mắt bình tĩnh lóe lên chút kinh dị, Thu Thi với Đông Mai càng là trợn mắt há hốc mồm một phen.
Âu Dương Thương Lan đẹp quá mức tưởng tượng của các nàng.
Ung dung cao quý, khí độ phi phàm, lại pha lẫn lãnh diễm kiêu ngạo và phong thái kiều mị, quả thật là hồng nhan họa thủy, tuyệt thế yêu cơ.
Có thể nói nàng là điển hình của vưu vật mê đảo hàng vạn nam nhân, gợi lên dục vọng chinh phục lớn nhất.
Trong lúc Tử Yên tam nữ đánh giá chúng nữ, chúng nữ cũng đang đánh giá các nàng.
Nhìn thấy Tử Yên mang theo khí chất và phong thái như tiên giáng trần, Thu Thi với Đông Mai cũng là đại mỹ nhân, Thục Phi lập tức liếc xéo Lạc Nam, giọng điệu u oán:
“Ây nha, vừa mới tách rời một chút, nam nhân xấu này đã dụ dỗ thêm ba vị nữ tử nhà lành rồi!”
Thục Thục với Phi Phi gật đầu, làm bộ buồn bả rơi lệ.
Âu