“Các vị quý phi, trẫm đến với các nàng…”
Tiếng cười rợn người mang theo cảm giác lạnh lão bao trùm cả không gian, ba ngàn thiếu nữ gương mặt nhất thời trở nên trắng bệch, toàn thân lạnh run không còn nhiệt độ…
Khi lão già kia đảo mắt qua xem các nàng, tất cả nữ nhân vô thức sinh ra cảm giác kinh tởm, buồn nôn đến cực hạn nhưng lại bất lực và nhỏ yếu.
Các nàng như một bầy cừu vô hại đối diện với lang vương đói khát, vận mệnh hoàn toàn không phải do chính mình quyết định…
“Làm sao…làm sao có thể?” Một nữ nhân lạnh rên nói ra:
“Không phải nói Quốc Vương mặt dù tuổi tác đã cao, nhưng thân là Tiên Tôn cường giả nên bề ngoài vẫn phong độ đó sao?”
“Vì sao lại là bộ dạng này a…”
Tiếng nói của nàng làm một đám nữ nhân không rét mà run, năm năm một lần, mọi thứ như là ác mộng…
“Khặc khặc, quý phi thích bộ dáng phong lưu anh tuấn sao?” Quốc Vương cười quái dị.
Trong ánh mắt không dám tin của một đám nữ nhân, Quốc Vương đã biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã đến bên cạnh nữ nhân vừa rồi.
“Không…” Nữ nhân sợ đến mức tè cả ra quần…
“Thích bộ dáng trẻ tuổi, ta chiều nàng là được…” Quốc Vương nhếch miệng cười tà, chợt nắm tóc nữ nhân xách lên cao, kề miệng vào cái cổ trắng nõn của nàng, há miệng gặm cắn.
Chứng kiến hàm răng xuyên thấu da thịt, máu tươi cuộn trào tiền vào trong miệng Quốc Vương, toàn thể nữ nhân vô thức ôm chầm lấy người ở gần, bầu không khí tuyệt vọng bao trùm Cung Điện hoa lệ.
“A”
Nữ nhân bị cắn trợn trắng mắt vùng vẫy trong tuyệt vọng, theo từng giọt máu tươi tiến vào miệng Quốc Vương, bộ dạng già nua của hắn đột nhiên chuyển biến.
Rất nhanh, một nam tử phong độ anh tuấn đã xuất hiện, nhưng đám nữ nhân không còn tâm trạng để thưởng thức, trái lại hận không thể tự vẫn.
Lúc này các nàng mới nhớ đến một điều, những nữ nhân trong quá khứ được nạp làm Vương Phi, sau khi tiến Cung lại chưa từng trở ra, chưa từng quay về thăm nhà, cũng như biệt vô âm tính.
Trước đó rất nhiều người chỉ cho rằng đây là quy tắc sâm nghiêm, không cho phép Vương Phi ra ngoài mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay chứng kiến cảnh tượng này, các nàng đã hiểu vận mệnh của những nữ nhân trước đó.
“Tại sao…” Một thiếu nữ như muốn phát điên ôm lấy đầu:
“Tại sao chúng ta là con dân của ngươi, ngươi lại làm như vậy?”
“Khặc khặc, con dân của ta…phải biết hy sinh vì ta, cái chết của các ngươi chính là vinh quang vô thượng!” Quốc Vương ném nữ nhân trên tay sang một bên.
Nói đúng hơn, lúc này nàng ta chỉ còn là một bộ thây khô rỗng tuếch, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Quốc Vương liếm liếm hương máu động lại trên môi, tiện tay bắt lấy một nữ nhân kế tiếp…
“Không…” Nữ nhân tuyệt vọng kinh hô, điên cuồng vùng vẫy.
Toàn bộ nữ nhân còn lại như phát điên đứng lên bỏ chạy, nhưng tất cả lại bị đánh bật trở về, sợ hãi đến mức khóc rống lên, một số tâm lý chịu không nổi đến mức ngất đi.
“Ngu xuẩn!” Quốc Vương cười lạnh: “Tôn Lực đã phong tỏa vùng không gian này, nội bất xuất, ngoại bất nhập…”
Nghe nói thế, chúng nữ nhân sắc mặt càng trở nên u ám, các nàng đã nhận ra số phận của mình…
“Thật vậy sao?” Đúng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên bên tai Quốc Vương.
“Đương nhiên là thật!” Quốc Vương thuận miệng đáp.
Chỉ là rất nhanh hắn cảm giác được có chuyện không đúng, vội vàng phản ứng lại, vô tận Huyết Tôn Lực dâng lên trong tay, hình thành một cái Huyết Quyền, hung hăng hướng về sau lưng đấm đến.
Một thân ảnh mặc áo choàng đen ung dung hiện thân, 18 đường Hồng Hoang Ma Văn vận chuyển, Thể Vương Viên Mãn tu vi bùng nổ, cũng không sử dụng bất kỳ Vũ Kỹ nào, thuận tay tung ra một đấm.
PHỐC!
Một đấm vừa ra, Quốc Vương như một miếng giẻ rách bay thẳng ra ngoài, một nửa thân thể nổ tung.
Thấy tình cảnh này, đám nữ nhân đang tuyệt vọng như gặp phải ánh bình minh, hai mắt lóe lên từng tia thần thái.
“Người đâu, hộ giá…trẫm bị tập kích!” Quốc Vương nằm bẹp trên mặt đất, ánh mắt không dám nhìn thẳng Lạc Nam, ngược lại hét ầm lên, thanh âm vang vọng Vương Cung.
Chỉ là không một ai đáp lại hắn…
“Thật có lỗi, trước khi tiến vào nơi này, ta đã đem Vương Cung thanh lọc một lần!” Lạc Nam cười nhạt:
“Đồng phạm với ngươi, không đáng để được sống…”
“Khốn nạn!” Quốc Vương sắc mặt oán độc: “Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta không oán không cừu!”
“Đúng là không oán không cừu!” Lạc Nam nhếch miệng, nhìn sang một đám nữ nhân chậm rãi hỏi:
“Thế ngươi và các nàng có cừu oán sao? vì sao hại chết các nàng thê thảm như vậy?”
“Ngươi muốn thay trời hành đạo?” Quốc Vương đè nén cảm giác sợ hãi, nghiến chặt răng.
“Có thể xem là vậy…” Lạc Nam thản nhiên gật đầu.
“Haha!” Quốc Vương cười lạnh: “Ngươi giết ta, ngươi so với ta còn ác nhân hơn gấp vạn lần, gấp triệu lần!”
“Nói nghe xem!” Lạc Nam hứng thú hỏi.
“Công Pháp mà ta tu luyện phải thôn phệ máu huyết mới có thể kéo dài tuổi thọ và gia tăng tu vi, một khi ta không thôn phệ máu huyết như vậy Càn Dương Quốc này sẽ không có Tiên Tôn tọa trấn, đến lúc đó không còn ai bảo vệ Càn Dương Quốc trước các kẻ thù, kết quả cuối cùng là dân chúng lầm than, thậm chí toàn bộ Càn Dương Quốc sẽ hủy diệt…”
Quốc Vương một mặt đường hoàng nói:
“Các nàng hy sinh để ta tu luyện chính là vì tương lai của Càn Dương Quốc ngày càng hùng mạnh, hy sinh cái nhỏ để quốc gia được an bình, kẻ nào giết ta chính là đại ác nhân, bởi vì hắn đã gián tiếp hủy diệt Càn Dương Quốc!”
“Haha, miệng lưỡi rất tốt!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, cười nhạt:
“Thế cứ cách một năm lại có mười vạn người mất tích, toàn bộ được bí mật đưa đến Huyết Ma Sơn Trang là sao? ngươi giải thích thế nào?”
Đồng tử của Quốc Vương co rụt lại, ngoài mặt ra vẻ ngu ngơ: “Ngươi nói gì ta không hiểu!”
Lạc Nam nhếch miệng, thân ảnh một lần nữa đã xuất hiện trước mặt Quốc Vương, một tay xách lấy cổ hắn như xách lấy cổ gà, gằn từng chữ nói:
“Càn Dương Quốc thực chất giống như một cái chuồng gia súc, mà Quốc Vương như ngươi chính là người chăn nuôi, cứ cách một năm sẽ bí mật xuất chuồng 10 vạn sinh mệnh cung cấp cho Huyết Ma Sơn Trang thôn phệ, ngươi còn dám lấy lý do vì quốc gia đại nghiệp để qua mặt ta?”
Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, vô tận Hồn Lực nhanh chóng tiến vào cơ thể Quốc Vương, điên cuồng xoắn lấy, tra tấn.
“AAAAAAAAAAAA” Quốc Vương tê tâm liệt phế gầm thét lên, từng cái lỗ chân lông máu tươi phun trào, đau đớn đến không muốn sống, vẫn cố chấp không thừa nhận:
“Ngươi nói bậy, ta rõ ràng là Tiên Tu, làm sao có thể là người của Huyết Ma Sơn Trang, bọn chúng là Thế Lực Ma Tu!”
“Đây chính là điểm lợi hại của Huyết Ma Sơn Trang, vì để qua mặt người khác nên thuộc hạ ở trong tối làm việc ác toàn là một đám Tiên Tu!” Lạc Nam cười gằn, gia tăng lực tra tấn.
Mà nghe lời nói của Lạc Nam, toàn thể nữ nhân đã run lên cầm cập vì sợ hãi, các nàng vạn vạn phần không nghĩ đến Càn Dương Quốc còn có một mặt âm u khủng khiếp đến như vậy.
Ba ngàn người các nàng ở đây không khác gì những con gia súc được chăn nuôi, được chủ chuồng gia súc hưởng thụ, mà những con dân khác của Càn Dương Quốc lại được bí mật chuyển đến nơi khác, kết cục thê thảm không cần nói cũng biết.
Chẳng trách Càn Dương Quốc thường xảy ra các cuộc mất tích bí ẩn hàng năm, hơn nữa Quốc Vương của Càn Dương Quốc có chính sách khuyến khích sinh con đẻ cái, nhà nào sinh nhiều hài tử sẽ được ban thưởng tài nguyên tu luyện.
Cứ thế một vòng lặp địa ngục sẽ lặp đi lặp lại vô số lần, vật nuôi sinh nở sau đó xuất chuồng tiêu thụ, lại tiếp tục sinh nở, mãi mãi cũng không tận diệt.
Nghĩ đến đây, đám nữ nhân chỉ cảm thấy hàn khí dâng lên tận óc, toàn thân rét lạnh.
Quá trình này không khác chút nào với chăn nuôi gia súc, chẳng qua thứ được nuôi ở đây là nhân loại và tu sĩ mà thôi.
“AAAAAAAA” Quốc Vương bị tra tấn đến mức không chịu nổi nữa, oán độc gầm thét lên:
“Ngươi biết ta là người của Huyết Ma Sơn Trang còn dám động đến ta? Huyết Ma Sơn Trang chính là Đế Cấp Thế Lực, động đến ta ai cũng không cứu được ngươi!”
“Yên tâm, hiện tại diệt ngươi, Huyết Ma Sơn Trang sau này ta cũng sẽ diệt!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng.
Lực lượng bùng nổ, đem Quốc Vương thiêu đốt thành một đóng tro tàn, ngay cả Linh Hồn của hắn cũng bị nghiền nát, muôn kiếp không được siêu sinh.
Đối với kẻ như tên này, Lạc Nam cũng lười Đoạt Hồn cho bẩn.
Làm xong tất cả, Lạc Nam lấy ra hàng loạt khối