*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Việc nàng đồng ý cùng Hoa Tam tất nhiên không phải là thật lòng. Chẳng qua Thanh Hoan muốn lợi dụng Hoa Tam để hoàn thành mục đích của chính mình mà thôi. Nàng là người vô cùng kiên định. Một khi nàng đã quyết định làm một việc nào đó thì dù cho tan xương nát thịt cũng phải hoàn thành nó.
Lúc còn sống nàng yêu một người như thế, sau khi chết muốn báo ân cũng như thế. Đối với những người đã hãm hại mình mà nàng còn khoan dung như thế, thì làm sao có thể trơ mắt nhìn ân nhân chết yểu mà không màng chứ? Dù cho vận mệnh bi thảm của nàng có thể bị phơi bày một lần nữa ở một thế giới nào đó, Thanh Hoan cũng có thể bình tĩnh đối mặt. Người chết như đèn đã tắt, nàng đã không còn là Đường Thanh Hoan nữa rồi.
Hoa Tam đưa nàng về Hoa gia trang. Hoa Nhứ Nhi không có ở nhà vì nàng ta đã sớm qua Lệ Kiếm sơn trang ở. Nàng ta suốt ngày quấn lấy Quân Vô Nhai đòi hắn chơi với nàng, cũng để giữ chân Quân Vô Nhai khiến hắn không cách nào đi tìm Thanh Hoan.
Nàng ta vui vẻ đến quên cả trời đất, sao còn nguyện ý trở về nhà chứ. Cũng chính vì vậy mà Hoa Tam mới chọn giấu Thanh Hoan ở đây. Thử hỏi dù cho Quân Vô Nhai phát hiện Thanh Hoan mất tích thì hắn cũng không thể ngờ nàng đang ở Hoa gia trang.
Thanh Hoan cảm thấy Hoa Tam đối xử với nàng cũng không tệ. Lúc nữ quỷ Thất Thất còn sống thì Hoa Tam tự mình dẫn người đi phá hủy nàng rồi ném thi thể vào đáy đầm. Bây giờ hắn chỉ đưa nàng tới Hoa gia trang, còn giữ mạng lại cho nàng, đối với Hoa Tam giêt người không gớm tay mà nói thì vô cùng mới lạ đó.
Cái nàng muốn chính là hắn mới lạ như vậy đấy. Nếu không thì việc gì nàng phải dùng hết thủ đoạn quyến rũ giữ chân hắn chứ?
Đất của Hoa gia trang rất lớn, bốn huynh muội Hoa gia
mỗi người đều có viện riêng của mình. Thanh Hoan được phép đi lại tùy ý trong Hoa gia trang. Chỉ cần nàng không rời đi thì Hoa Tam cho phép nàng tùy ý đi dạo khắp nơi. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi Thanh Hoan đã quen với địa hình nơi này, cũng biết được đại khái viện của Hoa Đại và Hoa Nhị ở đâu.
Tuy chưa từng gặp qua hai người này, nhưng qua miệng của hạ nhân thì nghe được không ít lời nói về họ. Hoa Đại là người chững chạc nghiêm túc, trước nay vô cùng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, giữ mình trong sạch.
Còn tính cách Hoa Nhị thì tự do tùy ý, không giống như Quân Vô Nhai nho nhã. Hoa Nhị không biết võ công, chỉ là tên thư sinh trói gà không chặt. Người này thì không hề biết đến chuyện nam nữ, vô cùng si mê cầm kỳ thi họa nhưng lại lười đi thi lấy công danh.
Ba huynh đệ này tính cách vô cùng khác biệt, nhưng nếu có thể hốt thuốc đúng bệnh thì có thể tiêu diệt được từng người một. Thanh Hoan cũng không lập kế hoạch mà cứ đi một bước tính một bước. Dù gì cũng không còn tệ hơn được nữa thì nàng còn sợ gì chứ?
Hoa Tam là người khó đối phó nhất trong ba huynh đệ, nhưng người nói chuyện có trọng lượng nhất lại là Hoa Nhị, mà người quyết đoán nhất lại là Hoa Đại. Có hai quân cờ tốt như vậy thì sao nàng có thể bỏ qua chứ?
Chính vì thế, thừa lúc Hoa Tam ra ngoài, Thanh Hoan cố ý sai người ôm đàn đến đình hóng gió rồi ngồi trong viện bắt đầu đánh đàn. Kỹ thuật đàn của nàng rất tốt. Tính nàng vốn tỉ mỉ, lại có thiên phú nên tú bà càng tận tâm tận lực dạy dỗ nàng, sao lại có thể không tốt?
Nhưng khi Thanh Hoan đánh đàn thế, thừa dịp Hoa tam ra ngoài thời điểm, Thanh Hoan cố ý sai người đem cầm ôm đến đình hóng gió, ngồi ở trong viện bắt đầu đánh đàn. Nàng cầm kỹ thực hảo, bản thân liền tinh vi, lại có thiên phú, tú bà đối nàng dạy