*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
“Nàng nói gì ngốc nghếch vậy?” Hoa Nhị trách cứ, “Tất nhiên là thân thể của nàng quan trọng rồi!” Hắn vừa nói vừa cởi trói trên tay nàng ra, ôm nàng đặt lên giường. Thanh Hoan nằm ở trên giường, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi nàng.
Chỉ một giọt nước mắt như vậy lại gãi đúng chỗ ngứa tích tụ trong lòng Hoa Nhị. Hắn nắm tay Thanh Hoan, nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.” Thấy Thanh Hoan nhắm mắt không chịu đáp lại, bất giác hắn có chút xấu hổ, “Tam đệ… tính tình hắn xưa nay đã vậy, nhưng ta sẽ không để cho hắn khi dễ nàng nữa.”
Thanh Hoan nhắm mắt lại nói: “Tam gia còn chưa chơi chán nô gia đâu, Nhị gia có cách gì chứ?”
Nàng đã tự xưng nô gia thì cũng có nghĩa nàng tự đặt mình vào thân phận nữ tử thanh lâu. Tay Hoa Nhị run run sờ lên mặt Thanh Hoan -- đây là việc hắn đã làm rất nhiều lần ở trong mộng,
“Tóm lại ta sẽ bảo vệ nàng, nàng cứ yên tâm đi.”
Nói xong, hắn lại ôm Thanh Hoan đi về viện của mình.
Hoa Tam treo Thanh Hoan lên xà nhà, lại không cho nàng mặc y phục chính là muốn làm cho nàng sợ hãi, để cho nàng biết ai mới là chủ tử của nàng. Đến nỗi cả viện trống rỗng không ai trông coi cũng là cách hắn dùng để hù dọa Thanh Hoan. Bọn hạ nhân đều biết rằng nếu không được phép của hắn thì không ai được vào. Ai bảo đêm qua Thanh Hoan không chịu dùng miệng hầu hạ hắn, lại còn giãy giụa nữa. Lúc hắn trói nàng lại cũng không ngoan ngoãn. Hoa Tam bực bội nên mới trừng phạt nàng, cũng bảo nàng nghĩ cho kĩ. Nàng là đồ vật
do hắn dùng bạc mua về, nếu đồ vật không thể làm chủ nhân vui vẻ thì giữ lại có tác dụng gì? Không bằng hủy hoại hết.
Nhưng chẳng qua hắn vừa ra cửa một chuyến, lúc trở về thì đã không thấy tăm hơi Thanh Hoan đâu! Lần này Hoa Tam tức giận không thể kiềm lại được. Rõ ràng hắn đã ra lệnh cho hạ nhân không ai được vào trong viện, nên hắn đổ hết trách nhiệm cho việc Thanh Hoan bị mất tích lên người hạ nhân. Lúc hắn đang dùng roi quất gã sai vặt thì Hoa Nhị tới.
Hoa Tam hung hăng quất một roi xuống: “Chỉ có một nữ nhân cũng trông không xong thì còn có tác dụng gì chứ!”
Gã sai vặt kia đã sớm bị đánh đến cả người đầy máu, không nói nên lời. Hoa Nhị thấy thì nhíu mày lại. Bây giờ hắn mới nhận ra thì ra Tam đệ lại ngang ngược đến vậy. Trong lòng hắn dự tính là qua vài ngày rồi lại thương lượng với đại ca, nên ngoài miệng hắn lên tiếng ngăn cản: “Tam đệ dừng tay đi, đệ muốn tìm Thất Thất cô nương sao? Nàng ở chỗ của ta.”
“Ở chỗ của huynh?!” Hoa Tam sửng sốt, ngay sau đó hung tợn nói: “Tiểu tiện nhân này, đệ đã biết nàng ta là người lẳng lơ không an phận từ trong xương tủy mà. Ngay cả Nhị ca mà nàng ta cũng dám quyến rũ. Bây giờ đệ đi bắt nàng ta về, xem đệ ---”
“Đủ rồi!” Hoa Nhị trầm giọng quát hắn, “Tam đệ, đủ rồi, không cần nói nữa.”
Hoa Tam ngừng lại, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm huynh trưởng của mình, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Nhị ca, ý huynh