Đỗ Yểu Yểu mới mở mắt đã bị tạt một chậu nước lạnh.Một tiếng mắng đầy tức giận vang lên bên tai cô: "Biểu cô nương, phu nhân và thiếu phu nhân nhà chúng ta đối đãi với người không tệ, sao người có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ?"Đỗ Yểu Yểu bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân không khỏi rùng mình.
Giữa lúc mông lung, cô thấy một bà thím đang ra vẻ hung thần ác sát đứng ở mép giường, trong tay cầm một cái chậu đồng, chỉ muốn úp luôn nó lên đầu cô.Nằm mơ hả? Hay là xuyên không?Cô lại nghe xung quanh có tiếng người nhỏ giọng thì thầm:"Biểu cô nương nhớ nhung công tử đã mấy năm, sao còn không từ bỏ ý định chứ...""Thẩm đại nhân đẹp như vậy cũng không khiến nàng ta động lòng được...""Hôm nay là sinh nhật của tiểu công tử, lại bị chuyện bực mình này làm hỏng..."Đỗ Yểu Yểu lau mặt, bàn tay đầy nước, trước mắt dần trở nên rõ ràng.Trước mắt cô là một căn phòng được trang trí theo phong cách cổ trang, các cô các chị các thím ăn mặc như nha hoàn bà tử vây quanh cô.Đỗ Yểu Yểu sợ hãi lùi vào trong, len lén liếc nhìn chính mình.
Cô đang mặc trung y màu trắng giả cổ, vạt áo mở rộng, lộ ra một thứ không biết là yếm hay áo lót đang bao bọc lấy bầu ngực đầy đặn.Ngực thật lớn, rãnh ngực thật sâu.
Mấy giọt nước chảy dọc theo xương quai xanh xuống rãnh vú."Không biết xấu hổ!" Bà thím hung hăng nhìn thấy Đỗ Yểu Yểu đang tự thưởng thức mình thì tức giận mắng.Đỗ Yểu Yểu vội vàng kéo kín xiêm áo, lại nghe sau rèm truyền tới một tiếng ho nhẹ.
Mọi người lập tức im miệng, nhường ra một con đường.Một vị phu nhân mặc áo gấm hoa đeo đầy ngọc ngà chậm rãi đi tới, từ trên nhìn xuống người trên giường, mở miệng nói:"Yểu Yểu, tuy ngươi là cháu gái của ta, nhưng hôm nay ngươi lại làm ra chuyện này với Hàng Giai, đúng là quá quắt! Hôm nay trong phủ mở tiệc, không ít quan viên đồng liêu trong triều đều tới, ngươi không để ý đến mặt mũi phu quân nhà mình thì thôi, nhưng Tống gia nhà chúng ta vẫn cần mặt mũi!"Giọng nói đầy khinh thường, từng chữ từng chữ vang lên, không thèm chú ý đến những người trong phòng, chỉ thiếu điều nói thẳng Đỗ Yểu Yểu không biết xấu hổ!Đỗ Yểu Yểu cau mày, xoa đầu.Lời này nghe quen quá, bao gồm cả bà thím chanh chua và mấy cô em lắm mồm trước mặt nữa.
Lời bọn họ nói, hình như cô đã nghe đâu đó rồi.Một luồng sáng lóe lên trong đầu, Đỗ Yểu Yểu lập tức muốn vỗ đùi.
Mẹ ơi, đây không phải là chương đầu tiên của cuốn Ta Vốn Là Quyền Thần cô mới đọc tối qua sao?Không biết rõ tình cảnh, ba sáu kế chuồn là thượng sách.
Đỗ Yểu Yểu liếc mọi người qua kẽ ngón tay, hai con ngươi đảo một vòng, mất hết sức ngất xỉu xuống giường.Cũng may nguyên chủ có một cơ thể yếu ớt, nếu không nhìn thấy dáng vẻ của cô trong phòng, nhất định cô sẽ bị gắn mác "người đàn bà dâm đãng".Đỗ Yểu Yểu nằm trên xe ngựa, hồi tưởng lại nguyên nhân mình xuyên sách.Hôm qua cô mới thi đậu vào một trường đại học top đầu trong nước, hàng xóm xung quanh đều hâm mộ.
Có người còn đưa tiền nhờ cô thuyết phục đứa con đang học lớp mười hai nhưng mê tiểu thuyết, không thể tự kiềm chế nhà họ.Cậu học sinh đó là một trạch nam, đọc cuốn tiểu thuyết nam tần đó vô cùng say mê, không dứt ra được.Đỗ Yểu Yểu chuẩn bị lý luận phản nam tần sảng văn với cậu thiếu niên nên tối đó cô đã lén độc cuốn tiểu thuyết ấy.Ai ngờ cuốn Ta Vốn Là