Tự biết bản thân thất thố, Đỗ Yểu Yểu che dấu cúi đầu ngồi xổm xuống, muốn thu dọn mảnh vỡ tách trà.Thẩm Giai đỡ eo nàng kéo về phía sau, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói lại ôn nhu: "Trượt tay sao? Để tỳ nữ làm."Suýt thì quên béng, tiểu thư cổ đại muốn làm việc gì đều có người hầu hạ.
Đỗ Yểu Yểu nghẹn nước mắt, cố gắng bày ra dáng vẻ không có việc gì.Nguyễn thị gọi hạ nhân thu dọn đống hỗn độn dưới đất."Biểu ca, ngày ấy Yểu Yểu say rượu mạo phạm, mong biểu ca thứ lỗi." Đỗ Yểu Yểu y theo lời lúc trước, hạ thấp người xin lỗi Tống Hành Giai.Vẻ mặt thản nhiên, đã khôi phục bình thường.Nhưng ai trong sảnh đường đều không quên cảnh nàng thất thố đánh rơi tách ban nãy.Tống Hành Giai khách khí nâng tay: "Không có gì.
Yểu biểu muội không cần đa lễ."Ánh nắng chính ngọ lọt qua song cửa, Nguyễn thị hỏi: "Thẩm đại nhân và biểu muội muốn ở lại trong phủ dùng ngọ thiện sao?"Đỗ Yểu Yểu vừa định từ chối thì Thẩm Giai đã cướp lời: "Tạ phu nhân, vậy quấy rầy rồi."Nguyễn thị ngẩn ra, nàng ta chỉ hỏi khách sáo mà thôi, ai ngờ Thẩm Giai lại đồng ý thật.
Phải biết rằng, lúc hắn theo thê tử tân hôn tới bên này cũng không nguyện ý ở lại ăn cơm đấy.Đỗ thị lười tham gia vào chuyện của đám tiểu bối, quay về viện nghỉ ngơi.
Nguyễn thị lệnh cho trù phòng chuẩn bị ngọ thiện.Trên bàn cơm, một bên là Đỗ Yểu Yểu và Thẩm Giai, bên kia là một nhà ba người Tống Hành Giai.Tuy rằng đồ ăn thực phong phú, nhưng đối diện gương mặt quen thuộc của Tống Hành Giai khiến Đỗ Yểu Yểu chỉ cảm thấy như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Lại thêm Thẩm Giai ở bên cạnh giám thị nhất cử nhất động của nàng, phải nói là ăn mà không biết vị."Phụ thân, hài nhi muốn ăn nãi trấp ngư phiến này." Tống Lân lon ton tới trèo vào lòng Tống Hành Giai, diễu võ dương oai trừng mắt nhìn Đỗ Yểu Yểu.Đỗ Yểu Yểu cúi đầu, chậm chạp và cơm trong bát.
Nguyễn thị thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nàng, nhưng nàng không động vào chút nào, âm thầm nhìn đối phương ăn."Để mẫu thân cho ngươi ăn." Tống Hành Giai ôm Tống Lân tới trong lòng Nguyễn thị."Không cần không cần, Lân nhi muốn phụ thân cơ!" Tống Lân túm chặt vạt áo Tống Hành Giai không buông tay.Tống Hành Giai bất đắc dĩ đút cho nó một miếng sau đó thả đứa nhỏ xuống, răn dạy: "Có khách ở đây, Lân nhi không thể mất quy củ!"Tống Lân nghịch ngợm le lưỡi: "Phụ thân chỉ có thể đút cho ta và mẫu thân ăn."Nói xong, nó tung tăng chân ngắn chạy đi.Nguyễn thị thẹn thùng cười nói: "Đứa nhỏ nghịch ngợm, khiến Thẩm đại nhân và biểu muội chê cười rồi."Đỗ Yểu Yểu muốn khen nó ‘rất đáng yêu’ nhưng lại nhớ đến những lời Tống Lân mắng chửi mình lúc trước thì sửa