Sở Đắc ngạc nhiên kêu tên nàng!Thẩm Giai không đổi sắc mặt, tỏ vẻ chắc chắn.
Đỗ Yểu Yểu chuyển bước, nhún người với hai người đối diện, rũ mi mắt nói: "Trước đó chỉ đùa với hai vị thôi, xin thứ lỗi."Thẩm Giai ngạc nhiên nhìn Đỗ Yểu Yểu.Hiểu chuyện thật đấy.Trước đó Sở Đắc đã dùng ánh mắt như vậy nhìn Đỗ Yểu Yểu, lại dùng giọng điệu như vậy bàn luận về nàng.
Dù là bạn của hắn ta, Lâm Thư Ngạn cũng hơi ngại, hắn ta trả lời: "Không có gì, không ngờ lại là tẩu tử, là chúng ta không có mắt, không nhìn ra được."Sở Đắc cũng biết lý lẽ vợ của huynh đệ, không thể làm nhục.
Hắn ta trở lại vẻ đứng đắn, nói xin lỗi Thẩm Giai: "Vừa rồi do ta lỡ miệng, Thẩm huynh đừng trách."Đừng trách Sở Đắc là hoàng tử mà còn nhận lỗi, Thẩm Giai là trọng thần trong triều, là tâm phúc của Thái tử, hắn ta không có tài, chỉ có thể theo sau làm người hầu cho Thái tử."Không sao." Thẩm Giai khoát tay: "Ta đưa hai người ra ngoài."Mỹ nhân trước mặt, đây là muốn đuổi người.Sở Đắc sải bước rời đi, đi vào sân mới nghĩ lại.
Thẩm Giai không động vào một mỹ nhân như Đỗ Yểu Yểu, để mặc nàng ra ngoài tìm nam nhân, cắm sừng mình như vậy đúng là ‘phí của trời’.Ngày ngày làm việc, đã ngu luôn rồi, nữ nhân của mình mà còn không giữ được.Sở Đắc đồng tình nhìn Thẩm Giai, kéo hắn qua một bên dạy dỗ lại an ủi: "Thẩm huynh, ta biết huynh bình thường bận bịu công vụ, nhưng nữ nhân đã thành hôn rồi, làm nam nhân không thể để người ta thua thiệt được.
Huynh để nàng thua thiệt thì chắc chắn nàng phải tìm người khác để giải quyết.
Huynh ấy, phải đút no nàng mới được!"Nói đến "đút no", hắn ta trừng mắt nhìn Thẩm Giai: "Thẩm huynh, huynh tiền đồ vô lượng, sau này tự nhiên sẽ có hiền thê xứng đáng, làm việc chắc chắn phải làm, nhưng đừng trói buộc mình, để bản thân chịu thiệt.”Sau khi thành thân, Thẩm Giai và Đỗ Yểu Yểu từng làm chuyện phòng the mấy lần, hắn từng chơi nàng, nhưng mỗi lần nàng đều...!Hình như không tình nguyện cho lắm?Đỗ Yểu Yểu ngồi trên sạp nhỏ chờ Thẩm Giai, uống từng hớp trà nhỏ.Khi đọc sách nàng đã biết nam chính rất tuấn tú, không ngờ gặp rồi mới biết người thật lại đẹp như vậy.Phải hình dung thế nào đây? Giống như một bông tuyết trên đỉnh núi, cao lãnh hời hợt, nhưng lại khiến lòng người ta nóng ran, muốn nhét bông tuyết đó vào miệng cho nó tan ra.Tổng kết: Nhìn thì không dám với cao, nhưng lại muốn ngủ với hắn đến mức hai chân nhũn ra.Thật là xấu hổ.Nguyên chủ từng ngủ với hắn nhưng Đỗ Yểu Yểu lại vẫn còn trinh.Nghĩ đến cái danh quan ác của hắn, Đỗ Yểu Yểu lại hơi hụt hứng.Nam chính là một con dao sắc trong tay thái tử, làm Ngự Sử đại phu, nói dễ hiểu chính là người chuyên tra án, phá án.
Hắn lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt.Nổi tiếng nhất là lần hắn điều tra tham quan, tham quan nuốt chứng cứ, hắn cho người mổ bụng lấy chứng cứ tại chỗ, tên tham quan kia chảy máu đến chết.
Mà hắn lại cầm chứng cứ đẫm máu, bước qua thi thể, mặc không đổi sắc.Tố chất tâm lý phải mạnh đến thế nào mới làm được như vậy chứ?Cho dù Đỗ Yểu Yểu lớn lên trong xã hội pháp trị thế kỷ XXI thì cũng sợ loại hình phạt tàn khốc không có chút nhân tính này, sợ cả nam chính không có chút tình người này nữa.‘Kẽo kẹt’, cửa mở ra.
Thẩm Giai đi tới, Đỗ Yểu Yểu vội vàng đứng lên."Có chuyện gì?" Hắn đi thẳng vào vấn đề, lãnh đạm như thể chưa từng nghe nói đến chuyện cô quyến rũ biểu ca.Nam chính lãnh đạm, nhưng Đỗ Yểu Yểu không thể lãnh đạm được!Nam