Thẩm Giai nhìn thấy tư thế tương đối của Lâm Thư Ngạn và Đỗ Yểu Yểu và chiếc áo khoác trên người của nàng thì trầm mặt một lúc lâu.Ánh mắt của hắn thất thường, Sở Đắc sợ ánh mắt của Thẩm Giai đốt một lỗ trên lưng của Đỗ Yểu Yểu nên vội bật cười ha ha: “Tẩu tẩu đã quá sợ hãi rồi, Thẩm huynh về nhà phải dỗ dành tẩu ấy nhiều hơn.”Thẩm Giai vừa đi vừa cởi áo ngoài ra, không trút bỏ chiếc áo của Lâm Thư Ngạn mà trực tiếp khoác lên vai của Đỗ Yểu Yểu.
Hắn bế nàng lên, từng bước kiên định đi ra bên ngoài.Gương mặt của Đỗ Yểu Yểu vùi vào trong lòng hắn, co tay ở trước ngực, lúc đi ra khỏi thanh lâu thì nghe hắn nói: “Xin lỗi, Yểu Yểu, ta đến muộn rồi.”Chim Đậu Đậu: Là đồ chơi tình dục dành cho nữ ở thời hiện đạiNước mắt lặng lẽ rơi xuống, Đỗ Yểu Yểu cứng rắn cắn lấy môi, nắm chặt lấy cổ áo trước ngực để không phát ra tiếng khóc.Đến muộn, nàng có thể nói gì đây, hắn đến vì tình cảm phu thê, không đến vì bổn phận của bạn tình.
Nhưng con người như thế này thật kỳ lạ, trải qua sự sợ hãi kinh hồn, chịu đựng cơn mưa to bão táp thì trong lòng vẫn rất kiên cường không hề sợ hãi.Nhưng lại vì một cái ôm ấm áp, một lời nói dịu dàng lại chọc trúng vào con tim mềm yếu, sống mũi cay xè, hốc mắt nóng lên.Đỗ Yểu Yểu tự cho rằng mình không phải là người hay khóc, nhanh chóng kìm nén lại tâm trạng bị chạm đến.Sau khi lên xe ngựa, nàng dần bình tĩnh lại.
Ngoại trừ đôi mắt đỏ và đôi môi bị cắn đến trắng bệch thì hầu như không thấy được là nàng đã khóc.Thẩm Giai đắp cho nàng một tấm chăn len dày, nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ cố nở một nụ cười nói với hắn: “Cảm ơn.”Không phải là cảm ơn tấm chăn len mà là đã cho nàng thể diện khi rời khỏi thanh lâu.
Không nhất thiết phải nói rõ thì hai người cũng hiểu.
Thẩm Giai nghe nàng nói ‘Cảm ơn’, trái tim liền đập loạn nhịp rồi chăm chú nhìn nàng rất lâu.Đỗ Yểu Yểu cố tỏ ra thản nhiên, Thẩm Giai để nguội chậu nước ấm rồi thấm ướt chiếc khăn tay, lặng lẽ lau mặt, lau tay cho nàng, cởi đôi giày thêu, nhấc chân nàng lên lau cẩn thận.Đỗ Yểu Yểu không nói lời nào, để mặc hắn.Cuối cùng Thẩm Giai muốn cởi bỏ hai lớp áo ngoài của nam nhân trên người nàng xuống, Đỗ Yểu Yểu tưởng hắn muốn giúp nàng lau cơ thể liền đẩy ra nói: “Không cần, trở về ta sẽ tự rửa.”Hai tay Thẩm Giai ấn lên vai nàng, tạo thành một tư thế không dễ cự tuyệt.
Đỗ Yểu Yểu không từ chối nữa, hắn cởi chiếc áo ngoài màu xanh thẫm trên người nàng xuống, mở cửa xe ra, thuận tay ném vào trong màn đêm thăm thẳm.“Này, đó là của Lâm công tử…” Một lời nhắc nhở.“Ta đền.” Thẩm Giai kiên định nói.Ngươi đền thì ngươi