“Ôi, đừng…” Đỗ Yểu Yểu nghĩ rằng Thẩm Giai sẽ nổi giận, sẽ chế giễu, nàng sẽ bị ép buộc và trừng phạt ở trên giường nhưng không nghĩ rằng hắn không hỏi gì mà chỉ cúi đầu hôn nàng.
Âm đạo vẫn chưa đạt độ cực khoái, hắn còn phải đi sâu vào trong huyệt khẩu của nàng, có bao nhiêu nam nhân xem nữ nhân là của riêng mình, một khi sự trong sạch của nữ nhân bị tổn hại thì bọn họ không những không suy xét lại sự bất lực của bản thân mình, không trách móc sự tấn công điên cuồng của hung thủ, mà ngược lại là nỗi giận phát tiết trút hết lên người nữ nhân.
Đỗ Yểu Yểu cho rằng Thẩm Giai không thể miễn trừ dung tục, ai biết được lần này lòng dạ hắn rất độ lượng.
Giữa nam nữ với nhau, một người vùi đầu vào thân dưới người kia dâng hiến môi và lưỡi thì ít nhiều cũng mang một chút ý nghĩa thần phục.
Đỗ Yểu Yểu có chút không hiểu Thẩm Giai.
Trong lòng hắn, mối quan hệ của hai người đã vượt qua phạm vi bạn tình hay từ trước đến giờ hắn luôn ân cần chu đáo với nữ nhân khi ở trên giường?Không khỏi phải nghĩ đến oanh yến ở hậu cung của hắn trong sách.
Mặc dù nàng biết sách gốc và xuyên vào trong sách là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng trước khi kỳ hạn tử vong ba tháng vẫn chưa phá vở thì nàng vẫn luôn suy đoán oán thầm với ác ý lớn nhất.
“Chậc chậc…” Đầu lưỡi đã vào ra bên trong huyệt, hắn bú mút ra tiếng nước một cách xấu hổ.
Chân của Đỗ Yểu Yểu vòng quanh lấy cổ hắn, há miệng để thở hổn hển, các ngón tay nắm lấy cái chăn, khi nắm chặt khi thả lỏng.
Đầu lưỡi giống như đuôi con cá nhỏ linh hoạt tùy ý bơi dạo ở trong huyệt, phần thịt mềm mại đã được làm dịu lại, lại rời khỏi đỉnh tiếp xúc của nhụy hoa và tìm kiếm điểm nhạy cảm khắp nơi của nàng.
“Ha… Thẩm Giai… a a…” Không giống như độ cứng của côn thịt, lưỡi của hắn cũng đủ mềm để liếm nàng tan ra.
Thẩm Giai siết chặt hai chân nàng, tìm kiếm phần thịt dâm đãng đã khiến nàng chảy nước rất nhanh vào lần trước, đầu lưỡi do dự mấy lần đảo lui đảo tới ở bên trong vách, cuối cùng đã chạm đến phần nếp gấp thô ráp.
Hắn vừa chạm vào nàng đã kêu lên giãy giụa, huyệt hoa không ngừng phả ra một luồng nhiệt, Thẩm Giai cuốn lấy điểm đó không buông, đầu lưỡi cuốn lấy phần thịt dâm đó dùng lực cọ xát.
“Phu, phu quân… đừng, a…” Đỗ Yểu Yểu hoang mang gọi to lên, miệng thì nói đừng nhưng mông thì vặn vẹo đưa vào mặt hắn.
Không phải là từ chối mà là nàng không chịu nổi sự sảng khoái dâng trào trước khi đạt cực khoái.
Từng đợt sóng dục vọng ùn ùn kéo đến cuốn sạch khắp thân nàng, khiến nàng lênh đênh như đang ở trên biển, đầu lưỡi hắn giống như một chiếc thuyền lá nhỏ nâng nàng lắc trái xoay phải.
“Thẩm Giai… a… Thẩm Giai… ha ưm…” Nàng gọi tên hắn, không quan tâm đến ai khác xung quanh.
Thẩm Giai xoa nhẹ