Trần Vọng âm trầm, cả người tràn đầy lệ khí.
Bị hắn mắng Quý Vân Sơ một câu cũng không dám nói, nếu không có Trần Vọng cứu hiện tại nàng chắc chắn đã biến thành con nhím, nghĩ đến đây nàng mới hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi.
“Tìm một chỗ trốn đi, vướng chân vướng tay.
” Thanh âm Trần Vọng lạnh như băng, thập phần không kiên nhẫn.
Quý Vân Sơ không muốn mạng nhỏ của mình bỏ lại ở chỗ này, tiếng đao kiếm thanh thúy va chạm không ngừng vang lên bên tai, nàng chỉ đành cong người khom lưng, ôm đầu trốn vào bụi cỏ sau gốc cây.
Xuyên qua khe hở nhỏ của đống cỏ dại nàng có thể thấy Trần Vọng và Tiểu Lục đang giao chiến với đám hắc y nhân trong làn mưa tên, những cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim điện ảnh lại chân thực diễn ra trước mắt, Quý Vân Sơ không chớp mắt nhìn cảnh tượng đánh nhau dữ dội, trong lòng chấn động.
“Đây là thích khách trong truyền thuyết sao? Thật kích thích!”Trần Vọng vung roi đánh về phía hắc y nhân, roi dài đen nhánh linh hoạt như độc xà bay nhanh trên không trung, đám đông hắc y nhân không cách nào tiến lại gần hắn.
.
Không trung truyền đến một tiếng huýt sáo bén nhọn, hắc y nhân đồng thời chạy cách Trần Vọng thật xa, toàn bộ vây về hướng Tiểu Lục.
Mặt đất xung quanh đột nhiên mở rộng, lúc này Trần Vọng rõ ràng đã trở thanh bia ngắm, những cung thủ ẩn nấp phía sau nhân cơ hội bắn từng đợt vũ tiễn về phía hắn.
Tiếng vèo vèo vang lên không dứt bên tai, Quý Vân Sơ không khỏi đổ mồ hôi thay cho Trần Vọng: “Không phải là đoạt tức phụ nhà người ta đó chứ? Bị người ám sát như vậy.
”Nàng cầu nguyện Trần Vọng có thể đánh thắng, nhưng loại đối địch không cân sức này quả thật rất khó để xoay chuyển! Chỉ mong thích khách này chỉ muốn tính mạng của Trần Vọng, ngàn vạn lần đừng thương tổn người vô tội, đặc biệt là không tổn hại đến tính mạng nàng, nàng mỗi ngày khom lưng cúi đầu nịnh nọt lấy lòng mới sống tạm qua mấy ngày, sự nghiệp còn chưa bắt đầu, mạng nhỏ này thật sự còn chưa muốn chết.
Trần Vọng lạnh nhạt nhìn về phía mấy tên bắn vũ tiễn, hắn gắt gao siết chặt roi dài màu đen, bí mật tích lũy sức mạnh, chờ lúc vũ tiễn bay tới liền vung roi dài cuộn lại, tất cả mũi tên đều bị thu vào.
Roi dài linh hoạt cuốn mũi tên thành một bó, Trần Vọng nhìn về phía cung thủ bắn tên, hơi cười lạnh, khẽ đập mạnh roi dài đem bó cung tiễn kia quật xuống, vũ tiễn như một đóa hoa tản ra, bay trở lại chỗ mấy tên cung thủ.
Một trận tiếng kinh hô vang lên, phần lớn cung thủ đều bị chính mũi tên mình bắn ra giết chết: “Công phu của Đại vương thật tốt!” Quý Vân Sơ nhịn không được cảm thán.
Đây chính là công phu