Một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền tới, Quý Vân Sơ cảm giác phía sau lưng vô cùng lạnh lẽo, cả người nổi hết da gà.Nàng không chút nghĩ ngợi, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đột nhiên bổ nhào lên giường, quấn chặt cả người trong chăn.“Này, thật không thú vị.”Trên cây ngoài phong, Vân Thiên thờ ơ ngồi trên thân cây, tay trái đặt trên đầu gối, chân phải đong đưa lúc ẩn lúc hiện, trong tay cầm quả nhỏ vừa hãi, ném lên ném xuống.Mười thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi thân hình thon gầy, chưa hoàn toàn nẩy nở có thể nhìn thấy trên mặt tuấn tú lộ ra một tia cười lạnh, cả người đều lộ ra khí chất niên thiếu khinh cuồng, phóng đãng không kìm chế được.Hắn cảm thấy nhàm chán, từ trên cây nhảy xuống, lại vừa lúc cùng một người đối mặt.“Trại, trại chủ.” Vân Thiên trở nên cung kính, lúc trước cuồng vọng không kìm chế được biến mất không còn thấy bóng dáng.Thật đúng là cây gậy trúc đánh xà —— vỏ quýt dày có móng tay nhọn.“Đã trễ thế này còn ở đây làm gì?”“Ách, ta ngắm phong cảnh, đêm nay ánh trăng thật tròn thật đẹp mắt.” Vân Thiên có chút chột dạ, lung tung tìm cớ.Vân Thiên chỉ là đơn thuần ngủ không được chạy ra đi dạo, thuận tiện giả ma dọa người mà thôi, nào có thể nghĩ đến liền “May mắn” như vậy vừa vặn gặp được trại chủ đâu, nếu quay lại một lần nữa, Vân Thiên tình nguyện nằm trên giường đối mặt với Thanh Thiên vừa ngủ vừa đá lung tung, cũng không dám chạy ra.Trần Vọng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nhàn nhạt mở miệng: “Uừm, rất đẹp.”Vũ Thiên cảm thấy đêm nay trại chủ có chút kỳ quái, nhưng cũng nói không ra rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào.“Ngươi chậm rãi xem đi, ta về phòng trước.” Thanh âm Trần Vọng vẫn không có một tia độ ấm như cũ, giống ánh trăng thanh lãnh xa cách trên trời.“A, được, trại chủ đi thong thả.”Trần Vọng gật đầu, xoay người rời đi.Vân Thiên nhìn bóng dáng Trần Vọng rời đi, lúc này mới phát hiện tóc của hắn ướt dầm dề, không ngừng nhỏ nước, trong tay hắn còn nắm một cái thật dài......!Vải bố trắng?Vân Thiên không khống chế được run lên một hồi, cảm giác được một tia quỷ dị, bây giờ là nửa đêm, thật đúng là rất lạnh.Vân Thiên chạy nhanh chạy về phòng, trên giường Thanh Thiên nằm thành hình chữ X Còn Đang Ngáy Khò Khè, bên cạnh Vũ Thiên lại ngủ vô cùng quy củ, chăn gối không loạn.Ngày thường cảm thấy vô cùng ghét bỏ hình ảnh này nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng thân thiết, Vân Thiên chui vào trong ổ chăn gắt gao ôm chăn, đem đầu thật sâu vùi vào đệm chăn.Quý Vân Sơ thật vất vả cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ trong hòn cảnh khủng bố này, lại rơi vào trạng thái mơ hồ.Nàng đang lau người