Tiểu viện đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, một nhóm người xông vào phòng.
Trần Vọng nhìn căn phòng hỗn độn, sắc mặt âm trầm.
Mặt sẹo buông Quý Vân Sơ ra, quăng ngã trên mặt đất, nàng che ngực liều mạng ho khan.
Đau quá, cả người đều đau quá, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh.
Xuyên qua ánh đèn mờ nhạt, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt u ám của Trần Vọng, Quý Vân Sơ cưỡng ép đứng lên, mặc cho cả người đau đớn, đầu bù tóc rối nàng cũng cũng muốn chống đỡ lại một ít tôn nghiêm này.
Mặt chuyển động cổ tay, xoay cổ, xương cốt phát ra tiếng lách cách, chậm rãi quay đầu nhìn về phía mọi người: “Nha, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy, các ngươi đều chạy tới chỗ ta, muốn uống rượu sao? Hôm khác đi, Hôm nay lão tử có việc bận.
”Trần Vọng đi đến giữa phòng, Tiểu Lục nhanh chóng lau cái ghế đầy bụi phía trên, cung kính mời Trần Vọng ngồi xuống.
Trần Vọng thong thả ngồi xuống, phất tay áo, hất cằm về phía mặt sẹo nói: “Đao sẹo, ngươi muốn làm gì?”“Còn không phải muốn chơi bời một chút thôi sao, chỉ là tiểu tử thối này không biết tốt xấu, phá hư chuyện tốt của ta” đao sẹo xoay người nhìn Quý Vân Sơ trong góc, đôi mắt như sói đói gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Loại này việc nhỏ cũng không nhọc đại ca động thủ, ta tự mình giết là được.
”Quý Vân Sơ nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong đầu một mảnh rối bời, tựa như đi vào ngõ cụt, kể từ khi nàng tới nơi này, mạng sống bản thân vẫn luôn nằm trong tay người khác.
Quý Vân Sơ không hối hận vì lao vào cứu người, nàng là người đến từ thế kỷ 21, không thể đứng nhìn người phụ nữ gặp nguy hiểm thấy chết mà không cứu, nếu bởi vậy mà bị đám thổ phỉ giết chết, thì ít nhất nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Nàng không sợ hãi nhìn lại tên mặt sẹo, ánh mắt kiên nghị, dũng cảm.
“Tiểu tử thối, ngươi còn dám trừng ta? Để xem lát nữa lão tử giết chết ngươi như thế nào.
” Mặt sẹo nổi trận lôi đình, nhưng ngại có Trần Vọng ở đây, hắn ta không dám trực tiếp động thủ.
Quý Vân Sơ cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ thấy chết không sờn, nàng lạnh lùng nói: “Được, giết chết ta đi, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh ỷ thế hiếp người này thôi.
”Dù sao đều phải chết, lúc trước vì tham sống sợ chết phải vất vả như vậy, ở thế giới này bất kể khi nào đều có thể bị người giẫm đạp, phía trước đường nào cũng phải chết chi bằng cứ mắng thống khoái một trận, ít nhất đến khi chết rồi cũng không phải chịu nghẹn khuất.
“Ngươi!” Đao sẹo tức giận đến nổi gân xanh, hắn ta lại nhịn không được, tiến về phía bên người Qúy Vân Sơ, một quyền đánh về phía nàng, hai tay Quý Vân Sơ đặt trước người, nắm