Khu Nội Hà thuộc trung tâm Tân Hà, khoảng cách khá xa so với khu biệt thự ven biển ở
khu hành chính mới Tinh Hải, Cố Dĩ Di lái xe rất nhanh, khi Yến Quy về tới nhà cũng đã quá mười giờ ba mươi rồi.
Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy dường như rất mệt mỏi, muốn lái xe đưa nàng vào, nhưng Yến Quy
không muốn và chỉ nói để cô về sớm nghỉ ngơi.
Sau khi Yến Quy xuống xe, Cố Dĩ Di nhìn thấy hộp sữa rơi trên xe, do dự một lúc, cô cầm
hộp sữa lên đẩy cửa đi xuống xe, đi nhanh hai bước mới đuổi kịp Yến Quy, đưa hộp sữa cho cô.
"Cầm lấy, dù sao cũng là tôi mời cô mà."
Yến Quy cầm lấy bình sữa, cười với cô và nói: "Được thôi."
Hai người không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm nhau.
Thật ra cũng không có gì để nói nữa, họ mới gặp nhau có hai ngày cũng chỉ vì mấy vụ án nên mới thường xuyên lui tới với nhau, nên có thể coi là không quen.
Cố Dĩ Di cảm thấy hành động gần đây của cô khá là thái quá, cô là người sống rất độc lập, khi tiếp xúc với mọi người cô rất bình tĩnh, hai ngày nay trước mặt khi ở trước mặt Yến Quy thì cô có chút xúc động không giống cô nữa.
Kiếm Hiệp Hay
Cô có thể nhận thức được bản thân và biết người khác nói gì về mình, nói cô kiêu
ngạo, nói cô độc lập, và nói cô ấy luôn nhìn người ta với con mắt coi thường người khác, cô thừa nhận và cũng cảm thấy người khác nói rất đúng.
Nhưng Yến Quy lại là một ngoại lệ, cô nhận ra rằng bản thân rất quan tâm đ ến người này và muốn kết thân với nàng.
Hiện tại là như vậy, rõ ràng không có gì để nói, nhưng cả hai đều đứng tại chỗ không biết đang nghĩ gì.
Quá trình này thực ra không dài, thời gian mười giây, hai người nhìn nhau, Cố Dĩ Di định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được chủ đề nào.
Hai người họ đang đứng nhìn nhau, bỗng nhiên có một giọng nói nhỏ vang lên, giọng nói tuy không lớn nhưng tai hai người rất tốt có thể nghe thấy rất rõ ràng.
"Chị...."
Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, Bạch Hề Mạt đang đúng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, bên cạnh một chiếc Maserati màu hồng đậu.
Yến Quy cau mày nhìn người đứng cách đó không xa, đã muộn như vậy không biết người này đến đây làm gì.
Cố Dĩ Di không biết Bạch Hề Mạt, nhưng nhìn thấy cô ấy chạy đến tìm Yến Quy muộn như vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút lạ lẫm và khó chịu, không thể nói ra cụ thể là cảm giác như thế nào.
"Em gái của cô sao?"
Yến Quy lắc đầu: "Không phải."
Cảm giác khó chịu càng trở nên mạnh mẽ hơn, cảm giác này quá lạ rồi, Cố Dĩ Di không biết là như thế nào, giận cá chém thớt với Yến Quy, cô ôm lấy vai nhìn Bạch Hề Mạt, cau mày nói với Yến Quy: "Ồ, muộn như vậy rồi còn có cô gái xinh đẹp đặc biệt đứng đợi cô ở cửa sao?"
Bản thân cô không nhận thấy rằng giọng điệu kỳ quặc của chính mình, nhưng Yến Quy thì đã cảm thấy rồi.
Yến Quy liếc nhìn cô và biết ngữ khí của cô là như thế nào, cảm thấy rất buồn cười và cũng rất ngạc nhiên.
Hai người họ mới quen được hai ngày, ngoài là đồng nghiệp thì chẳng có mối quan hệ nào, Cố Dĩ Di có phản ứng như vậy, Yến Quy không biết có phải là phản ứng này đã khắc sâu vào xương tủy rồi không nữa, dù cô đã hoàn toàn quên mất đoạn tình cảm kia rồi, cũng vẫn là tính chiếm hữu theo bản năng.
Mặc dù không biết Cố Dĩ Di tại sao lại ghen tuông như vậy, nhưng Yến Quy vẫn giải thích:
"Một người bạn của tôi, tôi không biết cô ấy sẽ tới, có thể là có chuyện gì đó."
Có lẽ là do Yến Quy cố ý giải thích, khéo léo và nghiêm túc nên Cố Dĩ Di vô thức bước tới, cô cười lạnh nói: "Phải không, muộn như vậy còn đặc biệt tới đây, hẳn là một việc rất quan trọng rồi.
Vậy tôi không làm phiền cô nữa, tôi đi đây."
Yến Quy bất lực, suýt nữa đưa tay ra kéo tay cô lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, nàng chỉ xoay người trầm giọng nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng cả...."
Cố Dĩ Di không cho nàng cơ hội để nói tiếp, trực tiếp đi lên xe, sau đó mở cửa kính xe xuống nói: "Con ma ốm yếu, sức khỏe đã không tốt rồi thì ngủ sớm đi.
Tôi thì không giống như vậy, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu thôi."
Câu cuối cùng của cô ấy vang lên, nghe thật quyến rũ, khi bắt gặp Yến Quy cũng không khỏi nhíu mày.
Cho đến khi chiếc cherokee màu trắng biến mất ở góc phố, lông mày Yến Quy cũng không hề thả lỏng, trong lòng nàng đang khó chịu vì ba từ "cuộc sống về đêm" của Cố Dĩ Di, nhưng trên mặt nàng không có một biểu cảm nào.
Quay đầu lại nhìn thấy Bạch Hề Mạt vẫn đứng dưới ngọn đèn đường, Yến Quy càng cảm
thấy cáu kỉnh.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì, huống hồ người ta chỉ đến tìm nàng chứ không làm gì cả, chuyện của nàng và Cố Dĩ Di không nên trút giận lên người ta.
Yến Quy đi đến dừng lại cách Bạch Hề Mạt một bước xa, hỏi cô ấy: "Sao lại đến đây
muộn như vậy?"
Bạch Hề Mạt khá bình tĩnh, cô ấy ngước nhìn Yến Quy, cười nói: "Trước đây chị bảo em liên hệ với bác sĩ tâm lý để tham khảo ý kiến, sau khi xem hồ sơ bệnh án của chị Cố đối phương đã đưa ra một số ý kiến, bởi vì nó là văn bản nên em đến tìm chị một chuyến." Cô ấy cầm một túi văn kiện trên tay, xem ra là thực sự vì chuyện này nên đặc biệt tới tìm nàng một chuyến.
Sự cáu kỉnh trong lòng Yến Quy tan biến dần, nàng cầm lấy túi văn kiện, có chút khó
chịu, bởi vì trong lòng vẫn đang giận cá chém thớt.
"Hề Mạt, cám ơn nhé."
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Hề Mạt càng tăng lên, dường như lời cảm ơn của nàng khiến cô ấy rất hài lòng.
"Không có gì đâu, chị không cần khách sáo với em." Cô ấy dừng lại, thuận miệng hỏi: "Hôm nay, chị ấy đưa chị về sao?"
Thật ra cô ấy đã thấy hết rồi, nên không cần hỏi câu đó nữa, nhưng Yến Quy biết rõ cô ấy muốn hỏi có ấn ý gì.
"Chúng tôi cùng nhau điều tra vụ án, tiện đường thôi." Không có giải thích thêm và nó cũng không cần thiết.
Mặc dù mối quan hệ với Cố Dĩ Di đã kết thúc bằng cái chết của Sở Ngôn, nhưng trong trái tim của Yến Quy vẫn luôn và chỉ có một người mà thôi.
Chuyện giữa nàng và Cố Dĩ Di không liên quan đến bất kỳ ai cả, và nàng không muốn nói gì thêm.
Bạch Hề Mạt nhìn cô: "Vậy em..."
Yến Quy cầm chặt túi văn kiện trong tay, chỉ cười với cô ấy rồi nhẹ nhàng thúc giúc: "Em lái xe cẩn thận nhé."
Những lời này nói thẳng ra là đuổi khách, ngay cả một câu nói bảo cô ấy lên nhà ngồi chơi cũng không có.
Bạch Hề Mạt hai tay nắm chặt ở sau lưng, trên mặt nở nụ cười đoan trang: "Vâng, Ngôn tỷ, chị nghỉ ngơi sớm đi ạ, chúc chị ngủ ngon."
Yến Quy chỉ ừ một