Họ là những người bạn chân thành và là đối tác tin cậy nhất của nhau."Việc này không trách em.
Chị còn phải cảm ơn em, em đã làm rất tốt, ít nhất là bảo vệ được Di Di.
Hơn nữa, Tiểu Du à, sao em phải xin lỗi? Rõ ràng em mới là người đau khổ nhất mà.Nhậm Du Nhiên đột nhiên sửng sốt, cơ thể cứng đờ trong vòng tay của Yến Quy.Trong ba người, một người đã chết, một người mất trí nhớ, người duy nhất sống sót mà vẫn còn đầy đủ ký ức kia mới là người thống khổ và đau đớn nhất."Tiểu Du, mấy năm nay thật sự vất vả cho em rồi."Giọng điệu của Yến Quy nhẹ nhàng ôn hòa tựa như gió xuân thổi qua rặng liễu, dịu dàng xua đi nỗi bi thương và thống khổ mà Nhậm Du Nhiên giấu kín suốt hơn hai năm qua.Đôi mắt cô ấy càng ngày càng ướt đẫm, Nhậm Du Nhiên thực sự cố gắng hết sức để không khóc, nhưng cô ấy đã phải giấu đi cảm xúc của mình quá lâu mà không có một ai hay một nơi nào để trút bỏ.
Hôm nay bất ngờ nhận ra quan hệ với Yến Quy, cô ấy chợt không kìm nén được nữa, người trước mặt không ai khác chính là chị gái Ngôn của cô, người đã giúp đỡ cô từ khi gia nhập lực lượng cảnh sát."Chị Ngôn..." Nhậm Du Nhiên lại gọi nàng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.Cảm xúc như sông Hoàng Hà, Trường Giang bị vỡ đê, thời điểm có vật cản thì luôn im lặng, cho dù dòng chảy có cuồn cuộn dâng trào cũng có thể giấu kín, nhưng một khi giới hạn đã bị phá vỡ thì không thể nào kiểm soát.Trong cục thành phố ngày hôm đó, không ai nhìn thấy những gì xảy ra trong văn phòng đóng cửa của đội điều tra hình sự, và cũng không ai biết rằng người luôn ngoan cường và quyết đoán như Nhậm Du Nhiên cũng có lúc òa khóc một ngày trời.Cô ấy thực sự đã chịu đựng rất lâu rồi, Linh Cửu là một vết sẹo trong trái tim cô ấy, không bao giờ có thể xóa nhòa được, cắm rễ ở đó và không thể chạm vào.
Người khác không thể nhìn thấy nỗi đau mà cô ấy chôn sâu, chỉ có cô ấy biết rằng, linh hồn sẽ không bao giờ chết, vết thương rỉ máu dưới vết sẹo sẽ không bao giờ lành.Nỗi đau của cô ấy cũng không thể trút hết với ai.
Giống như Yến Quy đã nói, trong ba người, cô ấy là người sống sót và còn đầy đủ trí nhớ, trong khi Sở Ngôn đã trở thành một nhân vật "bất ly thân" của toàn cục, Cố Dĩ Di thì hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người này, thì cô ấy là người duy nhất ghi nhớ những kí ức đó.Nhậm Du Nhiên khóc một hồi, cảm xúc đã được giải tỏa, cô ấy rút hai tờ khăn giấy trên bàn lau nước mắt và nước mũi, ngượng ngùng nhìn Yến Quy mỉm cười.Yến Quy dịu dàng nhìn cô ấy: "Sau này có chuyện gì em không cần tự mình gánh vác nữa."Họ đã nhận ra nhau, không còn bất kỳ sự cố kỵ và bí mật nào nữa.Nhậm Du Nhiên có chút cay mũi, không phải vì đau lòng mà là vô cùng xúc động.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nghĩ đến một vấn đề: "Chị Ngôn, vậy còn Dĩ Di..."Yến Quy nói: "Đúng lúc chị có chuyện muốn hỏi em.
Năm đó trước khi Di Di mất trí nhớ, có chuyện gì đặc biệt không? Hoặc là có người lạ nào tiếp xúc với em ấy không?"Nhậm Du Nhiên nghe nàng hỏi liền cau mày: "Chị cho rằng chứng mất trí nhớ của cậu ấy là có người gây ra?""Chị đã hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý, không thể loại trừ khả năng này."Nhậm Du Nhiên cau mày suy tư, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra khi đó, trầm giọng nói: "Lúc ấy Dĩ Di bị thương đã được Trương Sảnh sắp xếp thỏa đáng, không có gì đặc biệt, nhưng cậu ấy hôn mê mấy ngày liền...!Còn nói đến người lạ...!Việc này cũng không dễ phán đoán, lúc đó ngoài các bác sĩ và y tá trong khoa tâm thần của bệnh viện, thì có một số bác sĩ tâm lý bên ngoài đến nữa."Bác sĩ tâm lý bên ngoài?" Sắc mặt Yến Quy chợt trầm xuống: "Bác sĩ tâm lý nào? Đến làm gì?""Là thế này, bởi vì bác sĩ trực tiếp của Dĩ Di nói rằng trạng thái tinh thần của cậu ấy lúc đó rất tệ, hy vọng sẽ tìm được một số chuyên gia trong giới tâm lý học đến hội chẩn xem có cách nào giúp cậu ấy tốt hơn không..." Nhậm Du Nhiên nhớ lại nói: "Lúc ấy em có hỏi Trương Sảnh, nhưng Trương Sảnh cũng không hiểu, chỉ biết lắng nghe những gì bác sĩ đề nghị, hy vọng Dĩ Di có thể khỏe lại càng sớm càng tốt."Yến Quy suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Lúc đấy có những bác sĩ tâm lý nào từ bên ngoài đến em có nhớ không?"Nhậm Du Nhiên vò đầu bứt tóc, ảo não lắc đầu: "Không nhớ rõ, em còn chưa từng...!Nhưng mà chị Ngôn, em vẫn nhớ rõ bệnh viện đó.
Bệnh viện chắc chắn phải có biên bản hội chẩn, chúng ta có thể kiểm tra xem sao!"Yến Quy thoáng an tâm, gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này không vội, đợi bắt được T trước rồi kiểm tra sau."Nhưng Nhậm Du Nhiên lại cảm thấy bất an: "Chị Ngôn, nếu chứng mất trí nhớ của Dĩ Di thực sự có người gây ra, thì mục đích của họ là gì? Vì sao lại làm như vậy? Là nhằm vào chị hay chỉ đơn giản nhằm vào cậu ấy?"Yến Quy cũng không biết đáp án của câu hỏi này, đành lắc đầu nói: "Chuyện này phải điều tra lại, hiện tại chị cũng không nghĩ ra được nguyên nhân." Nàng cau mày thở dài: "Mặc dù bây giờ chưa quá cấp bách, nhưng trí nhớ của Di Di đã bắt đầu xuất hiện một số dấu hiệu buông lỏng rồi...!"Nhậm Du Nhiên sửng sốt: "Trí nhớ buông lỏng? Ý chị là sao? Cậu ấy bắt đầu khôi phục trí nhớ?""Tạm thời chỉ có một số dấu hiệu." Yến Quy nhéo mi tâm: "Ví dụ như có một hôm em ấy nằm mơ thấy chị để tóc dài, nhưng em ấy lại nói rằng diện mạo của chị trong mơ không giống với ngoài đời...!"Nhậm Du Nhiên kinh ngạc, ngập ngừng nói: "Vậy là...!Cậu ấy, cậu ấy mơ thấy...!Mơ thấy dáng vẻ ngày xưa của chị?"Yến Quy ậm ừ gật đầu."Chuyện này..." Nhậm Du Nhiên đột nhiên cảm thấy cổ họng bị tắc nghẽn, không biết phải nói gì.Ngược lại, Yến Quy nhìn cô trấn an và nói: "Không sao đâu.
Trước đây chị đã hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý, họ nói rằng tình huống của em ấy, đại khái sẽ khôi phục được trí nhớ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cho nên chị đã sớm có chuẩn bị, trí nhớ của em