Khi Yến Quy đến gặp Phạm Truy thì Cố Dĩ Di cũng không nhàn rỗi gì, cô đi cũng Khúc Vân đến câu lạc bộ.
Lúc này đang là buổi chiều, Khúc Vân nói hôm nay câu lạc bộ có tổ chức một cuộc thi bắn cung nhỏ, hỏi Cố Dĩ Di có hứng thú không."Câu lạc bộ còn có cuộc thi bắn cung sao?" Cố Dĩ Di ngồi trong phòng làm việc ở cục thành phố vừa xoay ghế vừa hỏi.Khúc Vân nói: "Có chứ, dưới tầng hầm, cạnh chỗ chơi bowling có.
Nhắc tới mới nhớ, giám đốc Cố đã đến câu lạc bộ vài lần, nhưng vẫn chưa đến vài địa điểm ở tầng hầm đúng không? Lần này đúng lúc có thể đi xem qua, tôi cũng giám đốc Cố đi dạo một vòng nhé."Khóe môi của Cố Dĩ Di cong lên thành một nụ cười, đáp: "Được thôi."Mấy lần trước cô đến câu lạc bộ Thiên Không Kim Lưu đều rất cẩn trọng, chỉ hoạt động chủ yếu ở gần bãi biển và quán bar, không chủ động đi lên các tầng khác.
Một là vì sợ gây ra sự nghi ngờ, hai là đợi Khúc Vân mời cô, chỉ khi Khúc Vân chủ động đưa cô đì thì mới chứng tỏ cô đã bắt đầu có được sự tin tưởng của Khúc Vân."Trong cuộc thi bắn cung, giám đốc Khúc có tham gia không?""Có tham gia.
Thật ra chỉ có một vài người quen đi chơi cùng nhau thôi, chủ tịch Châu của chúng tôi thích bắn cung, ông ấy có một người bạn là chuyên gia trong lĩnh vực này và thường xuyên đến câu lạc bộ chơi.
Cho nên như thế nào? Giám đốc Cố có hứng thú không?"Cố Dĩ Di cười nói: "Tất nhiên ạ."Khúc Vân nghe thấy cô đồng ý thì rất vui: "Vậy tôi sẽ đến đón giám đốc Cố nhé.""Không cần đâu, không giám làm phiền giám đốc Khúc, tôi sẽ tự lái xe đến đó là được rồi."Khúc Vân không nài nỉ thêm chỉ nói sẽ đợi Cố Dĩ Di đến và đón cô ở cửa ra vào.Xử lý xong Khúc Vân, Cố Dĩ Di lấy điện thoại di động ra gọi cho Yến Quy: "Chị về chưa?"Khi đó, Yến Quy vẫn đang ăn tối với Phạm Truy, nàng đáp: "Vẫn chưa, buổi trưa chị không ăn cơm ở cục đâu.""Được.
Vừa hay Khúc Vân cũng vừa gọi điện thoại cho em, mời em buổi chiều đến câu lạc bộ chơi, họ sẽ tổ chức một cuộc thi bắn cung.""Bắn cung sao?""Đúng.
Bà ấy còn nói với em rằng Châu Nham Tùng có một người bạn là bậc thầy bắn cung và thường xuyên đến đó chơi nữa."Yến Quy dừng lại một chút, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một khả năng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, dặn dò: "Đến nơi thì cần phải cẩn thận một chút, nếu muốn thi đấu thì đừng quá phô trương, nhưng cũng đừng quá giả tạo.
Sau đó hãy chú ý quan sát xem chuyên gia bắn cung đó, ghi nhớ những đặc điểm cơ thể của hắn ta."Cố Dĩ Di nghe thấy ý nghĩa sâu xa từ lời nói của nàng: "Người này có thể là một chữ cái sao?"Đến lúc này, Yến Quy không giấu giếm gì nữa, nàng trực tiếp nói: "S là tay súng thiện xạ trong các chữ cái."Đôi mắt Cố Dĩ Di híp lại tỏ vẻ nguy hiểm, lộ ra vẻ cương quyết: "Ồ, một tay súng thiện xạ sao..."Yến Quy biết cô đang muốn ganh đua với S, liền qua điện thoại dỗ dành cô: "Ngoan, đừng vội, sẽ có cơ hội thôi.
Hôm nay em tập trung quan sát đi, nên giữ bình tĩnh."Tất nhiên Cố Dĩ Di hiểu trước mắt vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, cô sẽ không hành động vội vàng.
Nhưng sớm hay muộn, cô cũng sẽ đối đầu với S không chỉ là một lần, lần này sẽ ghi nhớ trước, lần khác sẽ tính sau."Vậy em sẽ đến câu lạc bộ với Khúc Vân trước vậy.""Được rồi.
Em hãy chú ý an toàn nhé."Sau khi tắt điện thoại, Cố Dĩ Di về nhà thay quần áo và đổi xe trước, sau đó một mình lái xe đến câu lạc bộ.
Trên đường đi, cô đã báo với Nhậm Du Nhiên rằng cô và Khúc Vân đã thân thiết hơn rồi, Nhậm Du Nhiên mỗi lần không cần phải đợi ở gần câu lạc bộ nữa, mà để cô chơi hết mình và một mình đối phó với Khúc Vân là được rồi.Khi đến câu lạc bộ, Khúc Vân đã đích thân đợi cô ở cửa và mỉm cười ân cần chu đáo chào đón khi thấy cô đến."Chủ tịch Chây và bạn của ông ấy đều đến rồi, đang đợi ở chỗ bắn cung."Cố Dĩ Di hơi bối rối vén phần đuôi tóc lên và nói: "Tôi thực sự xin lỗi, tôi vội thay quần áo mà để chủ tịch Châu và những người khác phải đợi rồi.
Thật thất lễ quá."Nghe cô nói đã đặc biệt về nhà thay quần áo, bày tỏ sự quan trọng của mọi người nên Khúc Vân rất hài lòng, cười nói: "Không có gì thất lễ cả, chủ tịch Châu và bạn cũng là người phóng khoáng, không có gì mà thất lễ cả."Khúc Vân đưa cô xuống tầng hầm, đây là lần đầu tiên Cố Dĩ Di bước vào một khu vực mới trong câu lạc bộ, lười biếng che dấu sự quan sát của cô.
Tầng hầm lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô, tất cả các loại phòng hoạt động chức năng đều có ở tầng này."Trên tầng chúng tôi cũng cung cấp các phòng chờ và phòng nghỉ, cũng có cả phòng víp nữa.
Các phòng này thường dành cho người quen hoặc khách hàng lớn, hơn nữa sau khi mở cửa thì sẽ tự động liên kết với thẻ thành viên, và căn phòng này sẽ trở thành một phòng riêng rồi.
Tôi và chủ tịch Châu mỗi người đều có một căn ở đây, như thế nào? Nếu như cô Cố thích thì tôi cũng có thể mở cho cô một căn?"Cố Dĩ Di in lặng một lúc, cũng không từ chối ngay nhưng cũng không đồng ý, ngược lại liếc nhìn Khúc Vân cười nửa miệng, trầm giọng nói: "Vậy thì tôi muốn xem tình trạng căn phòng đó xem như thế nào đã.
Ngoài ra, giá của các căn phòng ở Kim Lưu của các bà chắc chắn không rẻ rồi đúng không?"Khúc Vân bị cô nhìn như vậy cảm thấy tê dại đi, liền nói: "Nếu như cô thích thì không cần nhắc đến giá cả mà, chúng ta là bạn bè đúng không."Đôi môi của Cố Dĩ Di cong lên thành một nụ cười, đôi mắt đào hoa đảo quanh khuôn mặt Khúc Vân nhưng cô vẫn chưa đồng ý mà chỉ nói: "Vậy thì thật là xấu hổ mà."Giọng điệu của cô không hề cảm thấy ngượng ngùng mà ngược lại còn khá quyến rũ, khi cô quay đầu lại, đuôi tóc của cô như có như không mà quét qua da của Khúc Vân khiến bà ấy hoàn toàn bối rối.
Đã quen nhau được một tuần rồi, đến đi vài lần, Khúc Vân đã bí mật kiểm tra danh tính của Cố Linh, không có điểm nghi ngờ nào về danh tính của cô, nên bây giờ bà ấy đã yên tâm bắt đầu nỗ lực theo đuổi cô.Vào đến phòng bắn cung, bên trong đã có hai người, Cố Dĩ Di liếc mắt nhìn, người lớn tuổi hơn chắc là Châu Nhâm Tùng, còn một người đàn ông trẻ tuổi nữa, có lẽ là tầm hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, cầm một cây cung trong tay, uốn cong cây cung và lấy mũi tên nhắm bắn vào mục tiêu ở phía xa.Bằng!Mũi tên bằng gỗ xuyên qua không khí và vụt thẳng như một viên đạn và nó đóng đinh vào hồng tâm bằng một âm thanh "túc".Ánh mắt Cố Dĩ Di khẽ động, tầm mắt dừng lại ở người đàn ông trẻ tuổi, cô chỉ liếc mắt một cái, nhưng người đàn ông đó dường như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn cô, liền bắt gặp ánh mắt của cô.Đôi mắt của người đàn ông hiện lên một tia lạnh lùng sắc bén, trái tim của Cố Dĩ Di như đông cứng lại, hắn ta trừng to mắt như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô lại âm thầm kinh ngạc trước giác quan nhạy bén của người đàn ông này.
Những tay súng bắn tỉa xuất sắc trải qua quá trình huấn luyện lâu dài đã phát triển năm giác quan khác hắn người thường, điều này sẽ giúp họ chiếm ưu thế tuyệt đối trong việc săn bắn.
Ngũ quan của người đàn ông trước mặt vượt xa người thường, Cố Dĩ Di ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng thầm chấn động, xem ra hôm nay cô cần cẩn thân hơn.Khúc Vân và Cố Dĩ Di cùng đi tới, người đàn ông và Châu Nham Tùng cùng nhìn về hướng của họ."Tiểu Vân, đây là giám đốc Cố của Vạn Hòa mà bà nói sao?" Châu Nham Tùng nhìn Cố Dĩ Di với một nụ cười trên mặt.Cố Dĩ Di đã làm hết sức mình và lễ phép chào hỏi: "Chào chủ tịch Châu, tôi đã ngưỡng mộ ông từ lâu rồi, ông là tiền bối cứ gọi tôi là tiểu Cố được rồi."Thái độ của cô đủ tôn trọng, Châu Nham Tùng rất hài lòng rồi giới thiệu người đàn ông bên cạnh với cô: "Đây là anh Trần anh em của tôi."Cố Dĩ Di sững sờ một lúc, ông ta gọi là anh Trần nhưng cô thì không thể.Khúc Vân ở bên cạnh đoán được suy nghĩ của cô cười nói: "Ông chủ Trần là bạn tốt của chủ tịch Châu nhiều năm rồi."Cố Dĩ Di liền theo cách xưng hô của bà ta, gật đầu chào hỏi người đàn ông: "Xin chào, ông chủ Trần."Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt hếch lên, đôi mắt cực kỳ dài rất hung hãn và cực kỳ sắc bén.
Cố Dĩ Di không cố ý kìm nén cảm giác sợ hãi khi nhìn hắn ta, chỉ đơn giản là thể hiện sự yếu đuối của cô.Quả nhiên, người đàn ông thấy cô có chút sợ hãi bản thân nên hắn ta thu ánh mắt lại và nói: "Cứ gọi tôi là Trần Linh là được."Nghe xong, Khúc Vân cười nói: "Nói mới nhớ, ông chủ Trần và cô Cố cũng thật có duyên nhỉ, tên gọi đều có chữ Linh."Cố Dĩ Di mỉm cười, nhưng Trần Linh trực tiếp bỏ qua câu này.Châu Nham Tùng bảo Khúc Vân đưa Cố Dĩ Di đi chọn cung tên và một vài người bạn sẽ đến nhanh thôi, khi họ đến rồi thì bắt đầu chơi được rồi.Cố Dĩ Di có vẻ rất điêu luyện trong việc chọn cung, không giống như một người mới, Khúc Vân hỏi cô: "Giám đốc Cố biết chơi cái này sao?"Cố Dĩ Di cười và nói: "Tôi đã chơi qua vài lần."Một lát sau, có thêm bốn người nữa đến, Khúc Vân đưa Cố Dĩ Di đến làm quen với họ, họ đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.Khi mọi người đã đến đông đủ, ai cũng háo hức muốn thử sức, mỗi người đều đã vào vị trí của mình và sẵn sàng bắt đầu.Nói là thi đấu nhưng thật ra chỉ là trò chơi giữa những người bạn, thắng thua không quan trọng, Châu Nham Tùng tùy ý lấy ra một món châu báu, coi như là giải thưởng để tăng thêm phần vui vẻ.Cố Dĩ Di đứng ở phía dưới quan sát mũi tên của bảy người ở trước mặt, ngoại trừ Trần Linh, sáu người còn lại chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ: tạm chấp nhận được.Tuy nhiên hôm nay cô cũng muốn trở thành những người tạm chấp nhận được này, thật là nhàm chán, Cố Dĩ Di không khỏi muốn ngáp ngủ, lấy mũi tên và dùng lực nhỏ hơn bình thường để bắn nó ra.Với một tiếng túc.Mũi tên gỗ b ắn ra và đóng đinh