Hai người hạ quyết tâm trực tiếp xuất phát, Cố Dĩ Di lái xe, Yến Quy liên hệ cho Diêu Viễn, gọi anh ấy lấy cách liên lạc với các phân cục khu huyện, nếu có tình huống khác lạ lập tức báo tin, nhưng mà chú ý đừng gây tiếng động quá lớn, dù sao cũng đường đường là người của đội điều tra hình sự cục thành phố mất liên lạc, cũng không phải là việc nhỏ.
Cố Dĩ Di lái xe phóng nhanh trên đường cao tốc, một đường đi thẳng đến công ty của Trịnh Minh Lộ, chỉ là bọn họ còn chưa xuống khỏi cao tốc, Diêu Viễn đã điện thoại đến.
“Yến pháp y, tìm được Đội trưởng Nhậm rồi, phía phân cục Tĩnh Hải nhìn thấy cô ấy xỉu ở cổng, hiện tại đã đưa đến bệnh viện.”
Yến Quy cùng với Cố Dĩ Di nhanh chóng đến bệnh viện thành phố Tân Hà, phân cục Tĩnh Hải là Vương Hoài Lượng thấy bọn họ đến, trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng bệnh.
Lúc thấy Nhậm Du Nhiên ở phòng bệnh, người đã tỉnh lại, dựa người vào thành ở đầu giường vừa chơi di động vừa gặm táo, chợt liếc mắt nhìn qua một cái giống như không có việc gì, nếu không phải trên đầu cô ấy đang quấn vài vòng băng gạc thể hiện cô ấy mới vừa bị thương.
Nghe thấy bọn họ đi vào, Nhậm Du Nhiên nhìn qua, lập tức cười chào đón: “Hai người tới rồi.”
Nghe cô ấy nói chuyện giọng nói vẫn trung khí mười phần như cũ, trái tim đã lên dây cót cả chặn đường của Cố Dĩ Di cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Yến Quy tắc yên lặng gật đầu tỏ ý với Nhậm Du Nhiên, nàng đi đến bên cạnh giường, không lên tiếng quan sát trạng thái của Nhậm Du Nhiên.
Cảnh sát Cố tính tình nóng nảy, ngay sau khi yên tâm chính là tức giận, vừa rồi mình cũng phải lo lắng điên rồi, Nhậm Du Nhiên lại giống như người không có việc gì, giận sôi máu.
“Cậu sao lại thành thế này?! Sao lại làm mình bị thương? Tôi nói muốn đi theo cậu cậu còn không cho! Không phải rất trâu bò sao? Bây giờ tốt rồi ha? Để tôi xem lần sau cậu còn có thể khoác lác hay không!” Cố Dĩ Di mắng cô ấy vài câu, cuối cùng còn đánh lên cánh tay cô ấy một cái.
Một cái đánh này không đau, Nhậm Du Nhiên ngược lại còn cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ấy giả vờ đáng thương: “Tôi còn bị thương đây này! Cậu lại vừa đến đã đánh người? Nhìn đức hạnh cọp mẹ này của cậu, cả đời cũng không gả đi được!”
“Bà đây lo lắng cậu, cậu còn nguyền rủa tôi không gả được?!” Cố Dĩ Di lại đánh cô ấy một cái.
Nhậm Du Nhiên ngẩn ra một chút, cô ấy giống như là nghĩ tới cái gì, cảm xúc trong nháy mắt trầm xuống.
Cảm xúc của cô ấy biến hóa rất rõ ràng, Cố Dĩ Di không rõ nguyên do, hỏi nàng: “Cậu làm sao vậy? Đánh cậu mới hai cái đã không vui?”
Nhậm Du Nhiên vội lắc đầu, buồn cười nhìn cô: “Chị ruột à, ngày thường cậu đánh tôi ít lắm sao?”
Nói cũng đúng, hai cô lúc không có việc gì thì ra tay với nhau, ít khi nào bình thường.
Cố Dĩ Di thấy loại cảm xúc trầm xuống này của Nhậm Du Nhiên này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ xem là vì hôm nay cô ấy bị thương nên phiền lòng, không làm cô nghĩ nhiều, vì thế nghiêm túc hỏi cô ấy: “Rốt cuộc hôm nay sao lại thế này? Không phải là Trịnh Minh Lộ ra tay chứ? Nếu vậy thì mẹ nó, đó chính là tập cảnh, hành hung cảnh sát!”
Nhậm Du Nhiên dựa vào đầu giường cố gắng nhớ lại, cuối cùng chỉ thở dài, nói: “Tôi cũng không rõ ràng lắm.” Cô lấy ra một xấp giấy từ bên cạnh trên bàn đưa cho Cố Dĩ Di, “Sau khi tôi đi ra từ công ty của Trịnh Minh Lộ, nhìn thấy cái này trên xe, dán trên cửa xe của tôi.”
Nội dung trên giấy rất đơn giản, chỉ viết một địa chỉ, là chữ nhập bằng máy tính —— số 172 quốc lộ Hải Cảnh thành phố Tân Hà.
Yến Quy nhìn thấy địa chỉ ánh mắt lập tức lóe lên một chút, đáy mắt dần dần lạnh lùng sắc bén.
Cố Dĩ Di không biết đây là chỗ nào, hỏi: “Đây là nơi nào?”
Nhậm Du Nhiên lắc đầu, nói: “Tôi đến đó, chỉ là một nhà xưởng bỏ đi, tôi đi vào dạo một vòng, nhìn ra được bên trong đã sớm không có người.
Sau khi tôi đi ra từ bên trong đã bị người ta đánh hôn mê, lúc tỉnh lại đã được bọn Vương Hoài Lượng đưa đến nơi này.”
Nhắc tới những chuyện này cô ấy có chút đau đầu, cau mày sờ cái gáy chỗ bị đánh, trên băng gạc quấn qua vẫn có một ít máu chảy ra, nhìn kỳ quái lại thê thảm.
Nhậm Du Nhiên phun một câu: “Ôi Chúa ơi, đau thật.”
Cô ấy chửi thề xong, liền cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo đụng vào đầu mình, Nhậm Du Nhiên giật mình, thoáng nghiêng đầu nhìn qua, Yến Quy đứng bên cạnh đưa tay ra nhẹ nhàng cố định đầu cô ấy, nhìn chằm chằm miệng vết thương ở gáy.
Thật ra băng gạc đã bọc lại hẳn là không nhìn ra được gì, nhưng Nhậm Du Nhiên ma xui quỷ khiến không nói như vậy, ngược lại không nhúc nhích chờ Yến Quy xem.
Quá trình này thật ra rất ngắn, cũng chỉ mấy chục giây, Yến Quy thu tay lại hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Nhậm Du Nhiên ở trước mặt nàng có thói quen nghiêm túc, có thể là bởi vì không thân, cũng có thể là bởi vì từ những ngày đầu tiên sâu trong lòng đã bắt đầu đề phòng, tóm lại là không quá phóng đến khai.
“Chỉ nói chấn động não rất nhỏ, không nghiêm trọng.” “Có thử máu hay không?”
“Thử máu?” Nhậm Du Nhiên sửng sốt một giây, ngay sau đó gật đầu, “Hình như có thử, không có chuyện gì.”
Yến Quy biểu tình lãnh đạm nới lỏng, nhẹ nói: “Vậy là tốt rồi.”
Giọng nói của nàng quá nhẹ, Nhậm Du Nhiên cảm thấy giọng điệu và biểu cảm vừa mới rồi trong một cái chớp mắt kia nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Thời gian không còn sớm, Nhậm Du Nhiên thúc giục