Lúc Yến Quy tỉnh lại thì bức màn trong phòng đóng kín mít, chỉ có một chiếc đèn sáng ở đầu giường, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, không chói mắt chút nào.
Nàng mở đôi mắt lớn để khôi phục ý thức của chính mình, dần dần nhớ ra đây là nơi nào, theo đó là những chuyện xảy ra vào tối hôm qua."Tỉnh?"Giọng nói quyến rũ nhỏ nhẹ truyền đến từ bên cạnh, Yến Quy ngơ ngẩn quay đầu nhìn qua, Cố Dĩ Di dựa vào đầu giường chơi di động, trên người còn mặc áo ngủ.Yến Quy chớp mắt, cơn buồn ngủ dần dần tan đi, nàng không ngồi dậy, chỉ ngửa đầu nhìn Cố Dĩ Di.Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Cố Dĩ Di cũng cúi đầu nhìn nàng, hai người đối diện nhau, trong không khí có chút ánh lửa vô hình nảy ra.
Chưa đến thời gian một phút, Yến Quy từ trong ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình của cô nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua, nàng không uống nhiều đến mức mất trí."Mấy giờ rồi?" Yến Quy không dời tầm mắt đi chỗ khác.Cố Dĩ Di quét mắt nhìn thời gian trên di động: "Chín giờ rưỡi."Thế mà lại ngủ lâu như vậy, Yến Quy có chút kinh ngạc, gượng đỡ cơ thể ngồi dậy, nói: "Đội trưởng Nhậm không tới sao?""Cô ấy đi gặp giáo sư Đỗ rồi." "Vậy à."Chỉ là đến chỗ Đỗ Long lấy kết quả kiểm tra giám định, một mình Nhậm Du Nhiên hay ba người cùng đi cũng không khác nhau, nhà cô ấy gần trường đại học công an, may mà đã tự đi qua, không đi đường vòng đến đón bọn họ.Cố Dĩ Di im lặng không lên tiếng, dịch đến bên cạnh Yến Quy, khoảng cách giữa hai người kéo gần, muốn không đụng vào cũng không được, dựa gần vào giường."Vẫn có thể nằm nghỉ thêm chút nữa, từ từ giữa trưa lại đến đó."Yến Quy: "Không nằm nữa, nằm thêm lại đau đầu." Nàng nói như vậy, nhưng lại không ngồi dậy, ngược lại tiếp tục dựa thành giường không động đậy.Cố Dĩ Di: "Không phải nói không nằm nữa sao? Sao lại không đứng dậy?" Yến Quy: "Không nằm, chỉ dựa."Cố Dĩ Di cười, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đào hoa cong cong, "Tôi gọi ông chủ làm một ít đồ ăn, ăn một chút?"Yến Quy gật đầu đáp ứng.Hai người lại ở trên giường gần hơn một lát, nói chuyện câu được câu không, đa số vấn đề là Cố Dĩ Di hỏi, Yến Quy trả lời, lời ít mà ý nhiều.
Cơ bản vấn đề đều là chuyện lúc trước của Yến Quy, Cố Dĩ Di chỉ biết nàng là người ở sở tỉnh, được sở trưởng tỉnh Trương giới thiệu đến đây, đương nhiên vì vậy mà cho rằng nàng trước đó làm việc ở sở tỉnh, Yến Quy trả lời mọi câu hỏi của cô, nói dối mặt không đổi sắc, không hề bại lộ một chút chân tướng trước kia nào của mình.Qua tối hôm qua, mối quan hệ giữa hai người có một chút thay đổi vi diệu, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, không ai nói rõ ràng.
Những câu chuyện của người trưởng thành đa số mọi khi là trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, không giống như lúc còn thiếu niên mọi chuyện đều phải phân tách rõ ràng như vậy mới có thể hiểu.
Hai người trưởng thành cũng không loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, duyên phận rất thần kỳ, có vài người tìm kiếm nhau cả đời vừa gặp nhau sống rất hoà hợp nhưng cuối cùng chỉ là người xa lạ, nhưng có vài người người quen biết không bao lâu đã có thể khiến sự rung động sinh ra từ sâu trong đáy lòng.Cố Dĩ Di quy kết những chuyện này thành duyên phận, cô cảm thấy những cảm xúc quen thuộc trên người Yến Quy đều là công sức của ông trời.Nửa tiếng sau ông chủ đến đưa đồ ăn, Cố Dĩ Di đặt trên bàn trà, thúc giục Yến Quy đến ăn, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm thay, để phòng lại cho Yến Quy.
Yến Quy không nhanh không chậm thay quần áo, trong đầu tự hỏi hành vi của Cố Dĩ Di.
Thật ra rất rõ ràng, hai cô gái ở chung một phòng thay quần áo trước mặt nhau đều rất bình thường, nhưng hôm nay Cố Dĩ Di càng muốn tránh đi, hàm ý ẩn trong đó càng rành mạch, không cần đoán.Cố Dĩ Di đóng cửa phòng tắm lại, tầm mắt rơi xuống trên chiếc khăn tắm vắt ở trên gương, nghi ngờ trong lòng lại lần nữa dâng lên.
Buổi sáng lúc cô lên đã phát hiện, trên gương vắt một cái khăn tắm, che hết toàn bộ mặt gương.
Trong ấn tượng của cô tối hôm qua Yến Quy tắm xong cuối cùng ra khỏi phòng tắm, sau đó ngủ thẳng một giấc đến hôm nay, cho nên khăn tắm này là do nàng vắt trên gương.Vì sao lại dùng khăn tắm che gương? Cố Dĩ Di nghĩ không ra, chỉ duỗi tay gỡ lấy khăn tắm từ trên gương xuống, sửa