Khi xác định được phương hướng điều tra sẽ rất nhanh có tiến triển.
Nhậm Du Nhiên đã liên tục trả lời điện thoại trong hai ngày qua, Diêu Viễn đã đưa một số người đến thủ đô để tìm bạn bè và đồng nghiệp của An Nguyệt, hỏi bọn họ có cảm thấy thời gian gần đây An Nguyệt có bất thường gì không, có đặc biệt thân thiết với người nào không.Đây là chuyện riêng tư, An Nguyệt làm việc trong công ty trực thuộc công ty của gia đình cô ta nên đồng nghiệp không dám đàm tiếu chuyện riêng của cô ta, hầu hết mọi người trong công ty đều rất khách sáo và xa lánh cô ta, vì vậy họ đều không biết nhiều về cô ta.Nhưng đối người bạn tốt nhất của cô ta lại khác, vẫn là người lần trước đã nói với cảnh sát rằng thần kinh của An Nguyệt không được tốt, cô ta đã biết An Nguyệt rất nhiều năm rồi, có thể nói là không không nói cả."Thực ra, thỉnh thoảng An Nguyệt có tiết lộ rằng cô ta không hạnh phúc, chỉ là tính cách cô ta nội tâm và nhút nhát, bình thường sẽ không nói sâu về chủ đề riêng tư này.
Cô ta không nói sâu tôi cũng không hỏi nhiều, cũng chỉ nghĩ rằng là một cặp đôi đang cãi nhau thôi.
Cho đến một tháng trước, tôi phát hiện ra một người đàn ông lạ thường xuất hiện bên cạnh Nguyệt Nguyệt.
Vốn dĩ tôi cũng không chú ý đến, nhưng có một ngày chúng tôi đi mua sắm cũng khá muộn rồi, Nguyệt Nguyệt nói có người sẽ đến đón cô ta, lúc đầu tôi còn nghĩ đó là Cốc Ngọc Thụ, kết quả khi nhìn thấy cô ta lên một chiếc xe hơi lạ, khi cánh cửa hạ xuống, tôi nhìn thấy rõ hình dáng của người đàn ông đó, đó không phải là Cốc Ngọc Thụ, trước đây tôi cũng chưa từng thấy qua."Tinh thần Diêu Viễn lập tức tỉnh táo lại, hỏi: "Sau đó An Nguyệt có nhắc tới người này với cô nữa không?"Người bạn thân nói: "Tôi có hỏi cô ta, nhưng cô ta không nói, chỉ nói là một người bạn.
Nhưng tôi thấy biểu cảm của cô ta lúc đó tuyệt đối không phải là bạn bè bình thường.
Cảnh sát, tôi cũng là một người phụ nữ, hiểu tâm lý của người phụ nữ,biểu cảm của An Nguyệt lúc đó, nói thế nào nhỉ, rất giống với dáng vẻ khi mới yêu Cốc Ngọc Thụ."Xem ra, người đàn ông này có lẽ là người yêu của An Nguyệt, nhưng rốt cuộc hắn ta là ai? Người bạn thân cũng không hỏi được thêm thông tin gì, An Nguyệt cũng không tiết lộ nhiều với cô ta.Thấy mình sẽ lại phải thất vọng đi về thì người bạn thân lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền cũng cấp một manh mối mới: "Cảnh sát không tới nhà An Nguyệt xem qua sao?"Diêu Viễn nói: "Chúng tôi đã đến đó rồi." Đó là nhà của An Nguyệt và Cốc Ngọc Thụ ở thủ đô, không phải nhà ở Tân Hà.Người bạn thân lắc đầu nói: "Không phải là nhà của cô ta và Cốc Ngọc Thụ, mà là nơi cha mẹ cô ta ở, nhà riêng của cô ta."Cái này thực sự là chưa đến qua.Diêu Viễn hỏi: "Trong nhà cô ta có gì sao?"Người bạn thân nói: "Từ nhỏ An Nguyệt đã không thích nói chuyện với mọi người, tính tình khá hướng nội nhưng lại có thói quen nói chuyện với chính mình.
Thay vì nói chuyện một mình, cô ta viết nhật ký, tất cả những điều thú vị, những điều cô ấy quan tâm hoặc những chuyện khiến cô ta tức giận đều được lưu lại vào nhật ký, đó có thể coi là cửa sổ tâm hồn của cô ta.
Tôi cảm thấy thói quen này không dễ thay đổi, bây giờ có thể cô ta sẽ vẫn viết nhật ký, nhưng những quyển nhật ký này có thể là ở nhà riêng của cô ta."Diêu Viễn nghe xong những lời này đột nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, vốn dĩ tưởng rằng sẽ ra về tay không, không ngờ lại có được một manh mối mới.Cảm ơn người bạn gái đã cung cấp manh mối mới, trước khi chia tay, Diêu Viễn hỏi thêm: "Bây giờ cô có còn nhớ tướng mạo của người đàn ông đó không? Nếu để cho cô nhìn thấy hắn lần nữa, cô có thể nhận ra hắn không?"Người bạn thân nhớ lại rồi gật đầu: "Cũng có thể được.
Nguyệt Nguyệt là một người rất quy củ, vì vậy mooyj người như vậy đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô ta, tôi vừa ngạc nhiên lại vừa tò mò nên đã nhìn kỹ người đó và có thể sẽ nhận ra được."Diêu Viễn cảm ơn cô ta một lần nữa, rồi lịch sự hỏi cô ta có cần tiễn cô ta một đoạn không, người bạn thân từ chối và nói rằng công ty của cô ta ở gần đây.Diêu Viễn không nài nỉ thêm, giữ khoảng cách đáng có, sau khi người bạn thân rời đi thì anh ấy gọi điện thoại cho Nhậm Du Nhiên xin lệnh đến nhà An Hồng Lượng để kiểm tra đồ đạc của An Nguyệt.Nhậm Du Nhiên không muốn đối phó với An Hồng Lượng cho lắm, nhưng sau khi nghe Diêu Viễn nói rằng An Nguyệt có thói quen viết nhật ký, cuốn nhật ký có thể có ở trong nhà của An Hồng Lượng, vì vậy cô ấy cũng không thể không mạo phạm được, hi vọng phá được vụ án quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.Vì vậy Nhậm Du Nhiên đã bảo Diêu Viễn đợi thông báo của cô ấy, cô ấy sẽ liên lạc với An Hồng Lượng.Lúc này đứng vào thời gian làm việc buổi chiều, An Hồng Lượng đang ở công ty, ở nhà chỉ có vợ của ông ta và người giúp việc.
Nghe Nhậm Du Nhiên nói chuyện này liên quan đến vụ án của con gái ông ta nên An Hồng Lượng dù có danh tiếng như thế nào thì cũng không ngăn cản bọn họ, lập tức đồng ý để cảnh sát đến nhà, đồng thời gọi điện thoại cho vợ bảo bà ấy đưa cảnh sát đến phòng của An Nguyệt.Khi Diêu Viễn tới nhà, bà An đích thân đến chào hỏi ở cửa biệt thự, vị phu nhân này mới có mấy ngày mà đã già đi rất nhiều rồi, thần thái nhìn vô cùng mệt mỏi.
Đối mặt với bà An đang đau khổ vì mất con gái, người đàn ông thẳng như Diêu Viễn không biết nói gì để an ủi, anh ấy đến chỉ là để điều tra, làm chuyện công việc.Bà An dẫn hai cảnh sát hình sự đến phòng của An Nguyệt, rót cho họ hai cốc nước, rồi sau đó đi ra ngoài, dường như không muốn nhìn vào những đồ vật trong phòng của con gái nữa.Diêu Viễn lướt nhanh qua phòng An Nguyệt, không bỏ qua chỗ nào từ tủ quần áo, bàn, tủ đầu giường, ngăn kéo, hộp,....!Cuối cùng anh ấy cũng tìm thấy một vài cuốn nhật ký trong ngăn kéo có khóa ở bàn làm việc.Nét chữ của An Nguyệt rất duyên dáng, có vẻ như cô ta đã có học qua, rất đẹp.
Diêu Viễn mở cuốn nhật ký có đáng dấu thời gian mới nhất ra, lật từ trang cuối đến trang đầu, trang cuối cùng của nhật ký ghi lại từ một tuần trước khi Cốc Ngọc Thụ chết, tức là một ngày trước khi họ đến Tân Hà để lo liệu tang sự cho Lưu Phượng.
Diêu Viễn nhanh ý phát hiện nét chữ của An Nguyệt đã có một số thay đổi rõ ràng, có chút lộn xộn hơn những năm đầu, xem ra tâm trạng của cô ta đang thấp thỏm lo âu, tinh thần không ổn định.Trang cuối của cuốn nhật ký có hai dòng, nhưng Diêu Viễn đã cau mày khi nhìn những dòng đó.[Tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như thế này nữa.] [Tôi muốn được giải thoát.]Lật giở cuốn nhật ký, những ngày cuối cùng An Nguyệt không