Đường xuống núi khó đi hơn khi lên núi, Cố Dĩ Di đi trước để thăm dò đường đi, Yến Quy đi theo bước chân của cô, hai người lần lượt từ từ xuống núi.
Trong khoảng thời gian này, cả hai cùng trao đổi về thôn Erdaogou, trong lòng đều có những phán đoán riêng rồi.Khi trở về đến ngã ba nơi dừng xe hôm qua thì đã là chín giờ sáng rồi, Cố Dĩ Di nhận được một cuộc điện thoại của hai đặc vụ, trời vừa sáng hai người họ đã lên núi rồi, nhưng để tìm kiếm chiếc xe van nên họ di chuyển rất chậm."Đội trưởng, tìm thấy rồi!" Đội viên hưng phấn nói: "Ở bụi cây dưới vách núi, xem ra là bị đẩy xuống rồi đó."Cố Dĩ Di nói: "Đợi ở đó đi, bây giờ tôi và pháp y Yến sẽ qua đó."Hai người đội mũ bảo hiểm và lên xe, Cố Dĩ Di chạy với tốc độ nhanh nhất đến sau núi.Thời điểm này là thời gian cao điểm du khách lên núi vãn cảnh, nhưng đại đa số du khách đều ở các điểm du lịch phát triển ở phía trước núi, hơn nữa họ đều đi theo xe khách du lịch, ít người tự lái xe lên sau núi.
Xe máy của Cố Dĩ Di lao nhanh trên đường, nửa tiếng sau đã đến chạy tới được sau núi và gặp được hai thành viên đội đặc vụ rồi.Yến Quy lấy hộp kiểm tra trên xe ra, đeo găng tay đi tới cạnh vách núi nhìn xuống, xe van chỉ cách bụi cây vài mét, vách núi không cao, bên dưới là một khu rừng rậm, thân chiếc xe đã bị cành lá che phủ, nếu nhìn không kỹ thì sẽ không nhìn thấy được.
Ánh mắt Yến Quy nhìn vào vết bánh xe hằn lại bên hông đường cao tốc, vết bánh xe này vẫn còn rất rõ và có thể nhìn thấy được lộ trình hoạt động của chiếc xe khi nó lao xuống dưới.Yến Quy nói: "Có người dừng chiếc xe ở đây, đầu xe quay xuống dưới, rồi nhả phanh tay và từ đằng sau đẩy xe xuống." Nàng hỏi: "Đã xuống dưới xem qua chưa? Bên trong có thứ gì không?"Đội viên nói: "Tôi đã xem qua rồi, bên trong trống rỗng."Yến Quy nói với Cố Dĩ Di: "Chị muốn xuống dưới xem qua chút."Cố Dĩ Di nhìn xuống, đoạn vách núi này quả thực không cao, cô yêu cầu các thành viên trong đội lấy thang ra khỏi xe và đi theo Yến Quy xuống dưới.Chiếc xe bị kẹt trong bụi cây, cả hai xuyên qua cành lá trước mặt đi vào thân xe, Yến Quy lấy đèn pin ra và nhìn vào trong xe.
Buồng lái của chiếc xe này đượcngăn cách hoàn toàn với phía sau, ngăn giữa bằng tôn sắt, phía sau không có ghế ngồi nên thuận tiện tháo ra để tiện việc vận chuyển hàng hóa.Yến Quy nhìn không quan khoang phía sau, nói: "Không gian này lớn hơn so với tưởng tượng, đừng nói là vận chuyển một khối thi thể mà có mấy người cũng đều có thể được ấy chứ."Trong lời nói của nàng có ý gì, Cố Dĩ Di liền hiểu ra, ánh mắt nhìn vào bên trong chiếc xe với chiếc đèn pin trên tay, rồi nói: "Trên xe có dây xích."Hai người nhìn nhau, kết nối tất cae những điều kỳ lạ gặp ở ngọn núi này với nhau, đồng thanh nói: "Buôn người."Cố Dĩ Di thở dài: "Vụ án này giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn!"Ban đầu chỉ cho rằng đó là đổi vợ, hạo hành gia đình, giết người báo thù, cuối cùng là thích giết người hoặc hi3p [email protected] giết người, nhưng sau này không chỉ liên quan đến ma t úy, bây giờ lại còn liên quan đến tội phạm buôn người nữa.....Cả hai leo lên thang quay lại bên trên núi, Cố Dĩ Di nói với hai thành viên trong đội: "Phiền các cậu vất vả rồi, hôm nay các cậu hãy ngồi ở đây theo dõi đi, một mặt là bảo vệ hiện trường, mặt khác là xem có người nào khả nghi đến gần hiện trường hay không.
Chờ thêm một ngày nữa, ngày mai tôi sẽ cử người khác đến thay ca cho các cậu."Các thành viên trong đội đều là cấp dưới do cô đưa đến, họ hoàn toàn tin tưởng vào cô.Yến Quy nghe cô sắp xếp như vậy, liền biết cô và bản thân sẽ cùng đi rồi, hiện tại bàn tay gây tội ác phía sau vẫn chưa lộ hết đuôi hồ ly ra, tạm thời không nên đánh cỏ động rắn, chiếc xe này và thôn Erdaogou đều tạm thời giấu trong bóng tối.Hai người không liên lạc với Nhậm Du Nhiên ở đây, mà trực tiếp trở về cục thành phố.
Chiếc Ducati Diavel của Cố Dĩ Di đã chạy nhanh hết mức, gáo thét trên đường núi và đường quốc lộ.Sau khi trở lại cục thành phố thì đã gần trưa rồi, Cố Dĩ Di đậu xe trong ga ra, cùng với Yến Quy đi lên tầng, đi thẳng đến văn phòng của Nhậm Du Nhiên.Nhậm Du Nhiên đang ăn mì, thấy hai người vào liên chào hỏi: "Về rồi sao, hôm qua có chuyện gì vậy? Dĩ Di chỉ nhắn một tin nhắn nói muốn ở lại trên núi, có phải là có vấn đề gì không?"Buối sáng hai người vẫn chưa ăn gì nhiều, Cố Dĩ Di nhìn mì gói trên tay Nhậm Du Nhiên, hỏi: "Còn mì gói không?"Nhậm Du Nhiên: "....Còn.
Hai người vẫn chưa ăn cơm sao?" Nói rồi, cô ấy hất cằm về phía tủ trong góc phòng làm việc và ra hiệu cho cô tự đi lấy.Cố Dĩ Di lấy hai hộp mì gói và nói: "Chúng tôi không có thời gian để ăn, chỉ lót dạ một cái bánh bao nhỏ." Cô vừa ăn mì, vừa kể lại cho Nhậm Du Nhiên nghe những chuyện đã xảy ra trên núi.Nhậm Du Nhiên cau mày khi nghe thấy những điều này: "Tại sao thôn hai đạo câu này lại giống như một nơi bị cô lập với thế giới vậy?"Cố Dĩ Di nói: "Ở trên núi có một số nơi mà GPS không thể định vị được.
Chúng tơi sợ đánh cỏ đọng rắn cho nên trực tiếp đi thẳng về, để lại hai người ngồi theo dõi ở chỗ chiếc xe đó."Nhậm Du Nhiên nói: "Tôi chỉ không ngờ rằng, đến thời đại này rồi tại sao còn có thể chịu đựng cuộc sống cô đơn lạnh lẽo ở trong ngọn núi sâu chứ? Hơn nữa Vân Vụ Sơn không phải là một ngọn núi hoang vu, đã phát triển thành một địa điểm du lịch cho khách du lịch rồi, ngọn núi này còn có thể có thổ dân như vậy...."Cố Dĩ Di suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Năm ngoái tôi đi du lịch, leo lên đ ỉnh núi, đến ngọn núi du lịch nổi tiếng XX, nơi có hai đỉnh núi cao ở hai hướng đông tây, cả hai đỉnh núi đều có khu danh lam thắng cảnh, chỉ là khu danh lam thắng cảnh ở đỉnh núi phía đông nổi tiếng hơn, khách du lịch đều đến đó, còn có cáp treo.
Tôi chọn ngọn núi phía tây ít người, leo từ chân núi lên đ ỉnh núi, lần đó tôi đi bộ một mình trên con đường núi, cả đoạn đường không gặp được bao nhiêu người, nếu có thấy thì chỉ là thôn dân trong núi, đang chuyển đồ đạc lên xuống núi.
Đôi khi họ rẽ trái, rẽ phải mà không biết là họ đi vào con đường nào, rồi nhanh chóng biến mất, còn những du khách ngoại lai bình thường như chúng tôi thì không biết họ đã đi đâu.""Sau đó tôi đói không chịu nổi, đi bộ hồi lâu mới tìm được một cửa hàng nhỏ, do người địa phương trong núi mở.
Họ mở một cửa hàng nhỏ như vậy ở ven